Triệu lão mí mắt chớp động, ánh mắt uy nghiêm đảo qua người Trần Cận Nam, cuối cùng dừng lại một chút trên gương mặt ông ta rồi lại nhanh chóng thu ánh mắt trở về.
Trần Cận Nam trong tim đập thình thịch, ngay khi ông ta ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Triệu lão sớm đã cùng Mạnh Cúc và Lý Đại Niên vào thang máy, cửa thang máy đang từ từ khép lại. Trong một khắc, ông ta rõ ràng nhìn thấy đôi mắt bình thản nhưng chứa đầy uy thế của Triệu lão, còn pha vài phần linh hoạt, sắc bén.
Người có quyền hành cao, cửu cư thượng vị, có thể nói là dưới một người mà trên vạn người, từ trên cao nhìn xuống chúng sinh, quyền lực uy nghiêm không cần cố ý cũng sẽ phát ra.
Không bao lâu, mấy lãnh đạo ở Tỉnh cũng lần lượt rời đi, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi buổi tối sẽ tới tham gia tiệc chào mừng Triệu lão tại nhà khách Thiên Nam. Trần Cận Nam vừa mới lên xe, liền nhận được một cuộc điện thoại từ số máy lạ, trong điện thoại là một giọng đàn ông xa lạ:
- Là Trưởng ban Trần của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Đông Sơn phải không? Tôi là Lý Đại Niên, thư ký của Triệu lão.
- Xin chào, đồng chí Đại Niên, tôi là Trần Cận Nam.
Trần Cận Nam trong lòng cả kinh, vội kính cẩn nói.
- Trưởng ban Trần, Triệu lão muốn gặp mặt ngài, ngài tới phòng của Triệu lão một chuyến đi.
Lý Đại Niên nói xong liền vội vàng ngắt điện thoại. Kỳ thực, y cũng không rõ Triệu lão vì sao lại đột nhiên muốn gặp Trần Cận Nam. Trần Cận Nam mặc dù đang giữ quyền cao chức trọng ở tỉnh Đông Sơn, nhưng một cán bộ cấp Thứ trưởng trong mắt Lý Đại Niên cũng chẳng là gì. Trong số các lãnh đạo của tỉnh Đông Sơn tới đón tiếp Triệu lão vừa rồi, Lý Đại Niên cũng không có ấn tượng gì với Trần Cận Nam.
Triệu lão dù bận vẫn ung dung ngồi trên sofa trong một căn phòng xa hoa của Nhà khách Thiên Nam, cúi người xem mấy tài liệu quan trọng mà Lý Đại Niên mang theo. Ngược lại, Mạnh Cúc trong lòng hơi có chút khẩn trương. Nếu Trần Cận Nam không phải là cha ruột của An Tại Đào thì một cán bộ cấp Thứ trưởng như vậy Mạnh Cúc cũng không để vào mắt. Tuy rằng cô với An Tại Đào không có danh phận gì, nhưng cô đã sớm tự nhận là người phụ nữ cả đời ở bên hắn, cho nên cũng coi như con dâu của Trần Cận Nam. Trong trường hợp này, chính mình gặp gỡ với cha đẻ của người đàn ông mình yêu, trong lòng cô hơi có chút khác thường và xấu hổ.
Kỳ thực, tối hôm qua Mạnh Cúc mới nói cho Triệu lão biết là Trần Cận Nam chính là cha đẻ của An Tại Đào.
Có thể có cơ hội kết thân và tiếp cận với Triệu lão, con đường làm quan của Trần Cận Nam sẽ rạng rỡ thế nào không cần nói cũng biết. Mà trên thực tế, chỉ cần Triệu lão hở ra chút “Ý tứ” nào đó, tương lai Trần Cận Nam cũng rất dễ dàng tiến thêm một bước nữa, từ cấp Thứ trưởng lên cấp Bộ trưởng.
Khả năng của Triệu lão là vô cùng lớn, quyền uy cao, không phải cha vợ Trần Cận Nam ở Bắc Kinh có thể so được.
Nhưng Mạnh Cúc lại không ngờ, Triệu lão lại nhanh chóng tìm Trần Cận Nam đến nói chuyện, cho nên trong lòng cô không có bất cứ sự chuẩn bị nào.
Triệu lão ánh mắt tuy nhìn chằm chằm vào tài liệu trong tay, nhưng khóe mắt lại liếc nhìn gương mặt đỏ hồng xinh đẹp của Mạnh Cúc, trong lòng thở dài một tiếng, hiện lên một chút ảm đạm. Nếu như theo tác phong nhất quán, cứng rắn của ông, ông đã sớm lợi dụng uy quyền bắt An Tại Đào rời bỏ Hạ Hiểu Tuyết mà đến với Mạnh Cúc.
Nhưng tính tình kiên cường khí khái của cháu gái như thế nào ông biết rất rõ. Nếu ông thật sự ép An Tại Đào, cô có thể làm ông phải hối hận cả đời. Cũng bởi mình chia rẽ hạnh phúc mà cha Mạnh Cúc đã nuốt hận tự sát, mẹ Mạnh Cúc là em gái duy nhất của ông, cũng bởi vậy mà kiên quyết không bước vào cửa Triệu gia nữa.
Bi kịch đã phát sinh, ông không muốn bi kịch tương tự sẽ lại xảy ra một lần nữa trên người cốt nhục duy nhất của em gái mình. Cho nên, ông mới bất đắc dĩ cho phép mối quan hệ đặc biệt của An Tại Đào với Mạnh Cúc. Đương nhiên, “cho phép” này chỉ là một sách lược, ông tin tưởng, An Tại Đào tương lai sẽ rõ ràng Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc ai đối với hắn quan trọng hơn. Đối với điều này, ông tin tưởng không chút nghi ngờ. Đạo lý rất đơn giản, Mạnh Cúc có một người bác là ông.
“Thằng nhóc kia sớm hay muộn cũng sẽ kết hôn với cháu thôi, cô bé ạ”. Triệu lão trong lòng thở dài, chợt ánh mắt nghiêm nghị hẳn lên, ông đã nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền đến.
- Vào đi!
Triệu lão thản nhiên nói.
Lý Đại Niên nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào cười nói:
- Thủ trưởng, Trưởng ban Trần đã đến.
- Đại Niên, cậu về trước nghỉ ngơi đi.
Triệu lão khoát tay.
Lý Đại Niên gật gật đầu, đi ra cửa hướng Trần Cận Nam mỉm cười:
- Trưởng ban Trần, thủ trưởng đang đợi ngài, ngài vào đi.
- Cảm ơn!
Trần Cận Nam lấy lại bình tĩnh, trên trán không ngờ rịn mồ hôi. Vị lãnh đạo quan trọng của Trung ương đột nhiên triệu kiến khiến ông ta cảm thấy có chút không ngờ, lại có chút căng thẳng. Tuy rằng ông ta luôn luôn mạnh mẽ, cứng rắn, nhưng đối mặt với vị lãnh đạo trung ương như Triệu lão, trong lòng ông ta cảm thấy rất hồi hộp.
Thấy Trần Cận Nam đi vào rồi, Lý Đại Niên nhẹ nhàng khép cửa phòng rồi sau đó đi về phòng mình.
- Triệu lão!
Trần Cận Nam vẻ mặt tươi cười đi tới, hơi hơi khom người nói.
Triệu lão mỉm cười, khoát tay:
- Mời ngồi, đồng chí Cận Nam.
Lúc này. Mạnh Cúc mới đỏ mặt đứng dậy, nhẹ nhàng chào Trần Cận Nam:
- Chào chú Cận Nam.
Trần Cận Nam ngẩn ra. Ông ta tuy không biết rốt cuộc Mạnh Cúc có quan hệ thế nào với Triệu lão, nhưng có thể ngồi cạnh Triệu lão thì khẳng định là quan hệ rất thân thuộc. Ông ta tất nhiên không dám chậm trễ, khẩn trương hướng Mạnh Cúc cười nói:
- Xin chào!
Triệu lão khóe miệng nhếch lên, nói:
- Đồng chí Cận Nam, đây là cháu gái tôi, Mạnh Cúc. Lúc trước là Phó giáo sư đại học Yến Sơn, giờ là Chủ tịch công ty An Hạ.
Trần Cận Nam nghe vậy trong lòng chấn động, khẩn trương vừa cười vừa gật gật đầu:
- Xin chào Mạnh tiểu thư.
Mạnh Cúc đỏ hồng mặt, đứng dậy bưng một ly trà đến trước mặt Trần Cận Nam:
- Chú Trần, mời uống trà.
- Cô bé, cháu về phòng mình đi. Bác muốn cùng với đồng chí Cận Nam bàn chút việc.
Mạnh Cúc do dự một chút rồi đứng dậy, nhìn Trần Cận Nam, cười nói:
- Chú Trần, hai người cứ nói chuyện, cháu về trước.
Trần Cận Nam không biết tại sao cháu gái của Triệu lão lại khách khí với mình như thế, thậm chí lại còn có vẻ cung kính. Ông ta nhìn bóng dáng rời đi của Mạnh Cúc, thoáng chút trầm ngâm, lại nghe Triệu lão thản nhiên cười cười:
- Đồng chí Cận Nam, cô bé nhà tôi cũng không tệ chứ?
Trần Cận Nam trong lòng lộp bộp một tiếng, tuy rằng đầy bụng nghi hoặc và khiếp sợ, nhưng trên mặt cũng không dám biểu lộ gì, chỉ dám cười, nói:
- Mạnh tiểu thư tài mạo song toàn, đã quản lý một công ty lớn danh tiếng lừng lẫy như vậy...
Triệu lão thản nhiên cười:
- Đồng chí Cận Nam, anh có biết tại sao tôi lại muốn đến Khu kinh tế mới Tư Hà khảo sát điều tra nghiên cứu không? Đúng vậy, là do cô bé kia muốn tôi tới. Cô bé nhà tôi với đồng chí Tiểu An của Khu kinh tế mới Tư Hà quan hệ rất tốt, rất tốt. Anh có hiểu lời tôi nói không?
Trần Cận Nam trong lòng đột nhiên run run một chút, sắc mặt có chút trắng nhợt, đầu vai run rẩy, vừa có chút lo sợ không yên, lại có chút không thể tin nổi. Ông ta cũng là cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh, đương nhiên hiểu được nếu Triệu lão cố ý kêu ông ta đến đây, ở trước mặt ông ta nói đến “Đồng chí Tiểu An”, rất hiển nhiên là đã biết được quan hệ cha con giữa ông ta với An Tại Đào.
Trong lúc nhất thời, Trần Cận Nam đỏ bừng mặt, cũng không biết nên đáp lời như thế nào. Trong phòng không khí trở nên ngột ngạt.
Triệu lão im lặng không nói, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Trần Cận Nam
Nửa ngày, ông mới lại khẽ mỉm cười:
- Lại nói tiếp, nếu tương lai Tiểu An và cô bé nhà chúng tôi thành đôi, chúng ta đương nhiên sẽ là thông gia.
- Triệu lão...
Trần Cận Nam dù sao cũng là người ở trong quan trường lăn lộn hơn 20 năm, sau phút tâm thần đại loạn thì cũng đã bình tĩnh trở lại, chỉ có điều vẫn không dám nhìn vào ánh mắt nghiêm nghị của Triệu lão.
- Cô bé nhà chúng tôi quá nặng tình với An Tại Đào, thậm chí nguyện cả đời không lấy chồng vì hắn. Đồng chí Cận Nam, anh nói thử xem, nếu anh là tôi thì sẽ làm thế nào?
Triệu lão thở dài:
- Cho nên hôm nay tôi tìm anh đến, chính là muốn cùng anh thương lượng, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp để tác hợp cho hai đứa nó.
- Triệu lão, tôi hiểu.
Trần Cận Nam chậm rãi đứng dậy, cúi đầu nói:
- Tôi biết nên làm như thế nào, ngài yên tâm.
- Ha ha, đồng chí Cận Nam, tốt lắm. Cứ như vậy đi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút. Lão già này không so được với các đồng chí trẻ các anh, ngồi một chuyến phi cơ liền cảm thấy sức lực không chịu nổi. Được rồi, chúng ta buổi tối gặp lại.
Triệu lão vươn bàn tay ra để cho Trần Cận Nam bắt, sau đó khuôn mặt tươi cười nhìn bóng dáng rời đi cảu Trần Cận Nam, đợi đến khi ông ta đóng cửa phòng lại rồi mới chậm rãi ngồi lại sofa.
Lúc Trần Cận Nam cùng Triệu lão nói chuyện, Mạnh Cúc đang nằm ở phòng mình, thoải mái ôm chiếc gối ôm nói chuyện điện thoại với An Tại Đào.
An Tại Đào đang tham dự Hội nghị thành viên tổ lãnh đạo do Chủ tịch thành phố Trương Thắng Lợi chủ trì, đột nhiên nhận được điện thoại của Mạnh Cúc liền lén lút chuồn ra nhà vệ sinh, lúc này mới nhận điện.
- Cúc tỷ, chị tới Thiên Nam rồi à?
- Ừ, chúng tôi đang ở nhà khách Thiên Nam. Tiểu Đào, tôi nhớ cậu, hôm nay cậu lên Tỉnh đi, chúng ta gặp nhau được không?
Mạnh Cúc hì hì cười:
- Nếu cậu không đến, tôi chắc phải tới Huyện tìm cậu.
An Tại Đào cười khổ một tiếng cúi đầu nói:
- Cúc tỷ, Triệu lão đến, cấp dưới chúng tôi đã sợ muốn chết, sợ làm gì sơ sót sẽ làm cấp trên mất hứng. Hiện tại em đang họp để bàn xem ngày mai sẽ tiến hành công tác tiếp đón và bảo vệ an toàn như thế nào, thật sự là em không rời đi được.
Mạnh Cúc bĩu bĩu môi
- Hừ, sao phải căng thẳng thế. Thôi được rồi, cậu họp đi, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho cậu. À...
Mạnh Cúc vừa định mở miệng nói “Trần Cận Nam đang nói chuyện với Triệu lão”, nhưng chợt nhớ ra An Tại Đào cho đến nay vẫn không chịu nhận Trần Cận Nam, sợ hắn mất hứng nên không dám nói nữa.
Tuy rằng thấy cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi, An Tại Đào trong lòng tuy có chút nghi hoặc, nhưng lại không kịp hỏi gì nhiều, liền vội vàng ngắt điện thoại. Hội nghị này Trương Thắng Lợi tự mình chủ trì, bàn về công tác quan trọng ngày mai, thái độ hết sức nghiêm túc, hắn làm sao dám chậm trễ.
Lặng lẽ trở lại phòng họp, Trương Thắng Lợi lơ đãng quét mắt nhìn hắn một cái, tiếp tục cao giọng nói:
- Các đồng chí, những gì tôi muốn nói đã nói xong. Vẫn là câu nói đó, hai ngày tới, chúng ta nhất định phải chú ý làm hết sức mình, bất kể là ai cũng không cho phép xuất hiện bất cứ sai sót nào.
- Tôi nhắc lại một lần nữa. Thời điểm mấu chốt, ai cũng không được sơ suất. Nếu ai gây ra bất cứ lỗi nào dù nhỏ, Thành ủy sẽ một mực truy cứu trách nhiệm, tuyệt đối không nuông chiều. Thôi, mọi người giải tán đi, nhanh chóng đi chuẩn bị.
Trương Thắng Lợi khoát tay, nói tiếp:
- Đồng chí Lãnh Mai, đồng chí An Tại Đào, hai người ở lại một chút.
Lãnh Mai và An Tại Đào nhìn nhau một cái, gật đầu nói “Vâng”.
Sau khi mọi người rời đi, Trương Thắng Lợi ho khan vài tiếng, thanh âm có chút khàn khàn nói:
- Đồng chí Lãnh Mai, đồng chí Tiểu An, việc Triệu lão đến đây có ý nghĩa hết sức quan trọng đối với hai cấp Đảng ủy, Chính quyền của Huyện và Thành phố, đây là sự khẳng định của lãnh đạo đối với công tác của chúng ta nhưng cũng là một lần khảo nghiệm quan trọng. Đồng chí Lãnh Mai, ngày mai cô phụ trách tiếp đón Triệu lão ở Huyện, nhất định phải thực hiện tốt phương án chúng ta đã đề ra, các biện pháp an ninh cũng phải bảo đảm nghiêm ngặt.
Đồng chí Tiểu An, hoạt động của Triệu lão ở Khu kinh tế mới liền giao cho cậu. Khu kinh tế mới Tư Hà ở vùng nông thôn, địa hình phức tạp, nhân tố bất an khá nhiều, tôi hy vọng lát nữa cậu về sẽ làm thật tốt công tác chuẩn bị, kiểm tra thật kỹ, nhìn làm sao không còn lỗ hổng nào, kiên quyết không thể xuất hiện bất cứ vấn đề gì.
An Tại Đào gật gật đầu:
- Chủ tịch thành phố Trương, ngài yên tâm. Khu kinh tế mới đã triệu tập các Trưởng thôn để họp. Trong hai ngày tới sẽ hạn chế người dân đi lại và ra ngoài hoạt động. Ở tất cả các đường giao thông đều đã trang bị trạm cảnh sát có vũ trang và lực lượng công an. Còn có một vấn đề tôi muốn đề xuất với lãnh đạo...
- Tôi cảm thấy, nếu các công trình xây dựng hai ngày tới tạm thời đình công, liệu có khiến Triệu lão cảm thấy chúng ta làm chỉ có bề ngoài hay không? Hơn nữa, nếu lãnh đạo đến mà trên công trường trống không, không có một bóng người, e là cũng không tốt lắm.
Trương Thắng Lợi trầm ngâm một chút, khoát tay:
- Vậy cứ tiếp tục làm việc. Tuy nhiên, đồng chí Tiểu An, cậu phải kiểm tra nghiêm ngặt, làm tốt công tác an toàn thi công, tuyệt đối không được qua loa. Đồng thời, cùng nhà đầu tư kết nối một chút, xem có thể sắp xếp họ ngày mai đến gặp Triệu lão một chút không. Mặt khác, cũng an bài mấy hộ nông dân, nếu lãnh đạo muốn đến thăm quần chúng, chúng ta cũng đã có sự chuẩn bị tốt.
An Tại Đào cười khổ một tiếng, nhún vai nói:
- Cái này chúng tôi đã sớm thu xếp ổn rồi. Những lời này trong cuộc họp ngài đã nói đến mười lần rồi, họp xong lại cũng dặn tôi đến mấy lần.
Trương Thắng Lợi cười ha hả lấy tay đấm đấm vào vai An Tại Đào:
- Thằng nhóc, dám chê tôi à? Được rồi, đồng chí tiểu An, chỉ cần hai ngày tới cậu hoàn thành viên mãn bài thi mà lãnh đạo thành phố giao cho, khiến lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh yên tâm, khiến Triệu lão vừa lòng, tôi sẽ có thưởng cho cậu.