Đã đầu tháng 11, gió biển đầu đông rét lạnh thổi vào mặt người giống như dao cắt. Không ngờ xe Hạ Thiên Nông chờ ở ngoài sơn trang Giả Nhật, chờ các lãnh đạo đều rời đi, mới chậm rãi tiến tới, trực tiếp đưa An Tại Đào tới Hạ gia.
Hạ Hiểu Tuyết cười hì hì mở cửa đón An Tại Đào đi vào. Vợ chồng Hạ Thiên Nông đang ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, với bộ dạng có việc phải giải quyết. An Tại Đào kinh ngạc liếc Hạ Hiểu Tuyết một cái, cười nói:
- Ba, mẹ, hai người tìm con có việc gì gấp sao?
- Con ngồi xuống trước, bà Thạch đi pha chén trà đi, tôi nói mấy câu với Tiểu Đào.
Hạ Thiên Nông cười nói. Thạch Thanh ôn hòa nhìn An Tại Đào, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng, lúc này mới đứng dậy đi pha trà. Từ vị phu nhân Phó Chủ tịch Thành phố châm chọc khiêu khích mình, đến người mẹ vợ ân cần tiếp đãi chủ động đi pha trà cho mình hiện giờ, An Tại Đào âm thầm cảm thán vì đãi ngộ của mình ở Hạ gia thay đổi.
Vốn, trong kế hoạch của An Tại Đào, hắn chuẩn bị dùng thời gian hai năm đánh một trận lâu dài với Hạ gia, nhưng kết quả cũng chưa đến nửa năm, không chỉ khiến bọn họ đồng ý còn đính hôn thành công với Hiểu Tuyết. Hắn hiểu được, ngoại trừ việc hắn cùng với Hiểu Tuyết kiên trì ra, ngoại trừ sự cố gắng của chính hắn ra, bên trong tất nhiên cũng có rất nhiều nhân tố ngẫu nhiên và tất nhiên.
- Tiểu Đào, ba hỏi con, nếu để con tới Văn phòng Thành ủy làm Thư kí cho Bí thư Đỗ, con có đồng ý hay không?
Hạ Thiên Nông cúi đầu hỏi.
An Tại Đào kinh ngạc một tiếng:
- Thư ký? Thư ký của Bí thư Đỗ?
Tuy rằng hắn sớm có tính toán bước chân vào quan trường, nhưng làm thư kí cho nhân vật số một thành phố Tân Hải, hắn quả thật chưa nghĩ tới. Hắn chỉ tính toán, ở Tân Hải rèn luyện hai năm, tích lũy một ít kinh nghiệm lý lịch và công trạng, sau đó thông qua quan hệ của Hạ Thiên Nông tiến vào Ban Tuyên giáo Thành ủy Tân Hải làm cán bộ cơ quan vài năm, sau đó trao quyền cho cấp dưới tới huyện làm Trưởng ban Tuyên giáo, Trưởng ban Tổ chức cán bộ vân vân. Nên làm Thư ký cho Đỗ Canh… An Tại Đào không khỏi hơi do dự.
- Biểu hiện của con khiến Bí thư Đỗ rất tán thưởng, ông ấy rất thích hành văn và sự điềm đạm, tác phong chắc chắn của con, hai ngày trước gọi qua cho ba, nói là muốn con tới làm Thư ký cho ông ấy. Đương nhiên, chúng ta vẫn phải hỏi ý kiến của con.
Vẻ vui mừng trên mặt Hạ Thiên Nông căn bản không che lấp được:
- Như vậy, cho dù đối với con hay đối với cha, đều tốt. Chỉ cần con ở bên người Bí thư Đỗ tôi luyện vài năm, tiền đồ tương lai tươi đẹp rực rỡ.
An Tại Đào trầm ngâm một chút, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thiên Nông, cũng không khách sáo liền trực tiếp hỏi một câu:
- Ba, thật ra con làm gì cũng không quan trọng, con vào Văn phòng Thành ủy rất quan trọng với ba sao?
Nét mặt già nua của Hạ Thiên Nông hơi đỏ lên, ông đương nhiên là có tư tâm. Thạch Thanh pha trà trở lại, ngồi bên người An Tại Đào, dịu dàng nói:
- Tiểu Đào à, con là con rể chúng ta, có con công tác bên người Bí thư Đỗ, công việc của ba con cũng tiến triển tốt hơn, hơn nữa…
An Tại Đào cười cười, hắn làm sao có thể không biết quan hệ lợi hại trong đó. Chẳng qua, hắn lại biết rõ ràng, là Đỗ Canh chủ động đề xuất muốn hắn hay là kết quả hoạt động âm thầm của Hạ Thiên Nông, hiện giờ đã có đáp án, hắn đương nhiên cũng lập tức đưa ra quyết định.
Hắn cười cười:
- Con không có ý kiến. Chỉ có điều, ba, con làm việc bên cạnh Bí thư Đỗ, có thể khiến người ta nói xấu không?
Hạ Thiên Nông ngẩn ra, tiếp theo khoát tay:
- Nếu con không nổi tiếng như hiện giờ, con tới bên người Bí thư Đỗ, quả thật sẽ có người nói này nói kia, nhưng hiện giờ con là nhà báo nổi danh lừng lẫy Tân Hải, tiếng lành đồn xa, khiến lãnh đạo thành phố nhìn trúng là chuyện rất bình thường.
…
…
Trở lại Báo Tân Hải Thần đi làm, không tới vài ngày, tin tức An Tại Đào sắp được Thành ủy cho đi Trường Đảng tham gia huấn luyện cán bộ thanh niên tiên tiến truyền ra trong tòa soạn.
Khóa học Thanh niên tiên tiến hàng năm của Trường Đảng, gần như là cái nôi của cán bộ cơ sở, hễ là học viên tham gia lớp huấn luyện này, không người nào không phải là cán bộ hậu bị được chính quyền các nơi bồi dưỡng. Chẳng qua, dường như học viên của khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy đều từ chính quyền lựa chọn ra. Thành ủy đề tên phóng viên số 1 của một tòa báo đi tham gia, đây là lần đầu tiên.
An Tại Đào sẽ vào chính quyền làm quan, tin tức như vậy làm sao có thể che lấp được, trong nhất thời trở thành đề tài số một Báo Tân Hải Thần. Kỳ thật, cho dù là lãnh đạo hay nhân viên Thần báo, trong lòng đã sớm biết rõ ràng. Một người là con rể lãnh đạo thành phố hậu trường cứng rắn, lại tài hoa hơn người, còn là sinh viên ưu tú tốt nghiệp đại học nổi tiếng vào Đảng từ khi còn đang học, từng điều kiện như vậy tổng hợp lại, An Tại Đào rời đi kỳ thật cũng chẳng khiến người ta kinh ngạc.
Trong bộ máy lãnh đạo của Báo Tân Hải Thần, người duy nhất cảm thấy tiếc nuối chính là Hoàng Trạch Danh. Hoàng Trạch Danh cực kỳ coi trọng tài văn chương và tác phong làm việc trầm ổn của An Tại Đào. Có tài văn chương, có sự dẻo dai và ý thức trách nhiệm, đây là phẩm chất hoàn mỹ nhất của người làm truyền thông. Trong tiềm thức ông coi An Tại Đào trở thành người thay thế mình, định tiến hành bồi dưỡng, vốn muốn qua hai năm để An Tại Đào chủ trì Ban Tin tức, cố gắng nhịn vài năm kinh nghiệm lý lịch, để cho hắn tiến vào bộ máy lãnh đạo, tương lai sẽ thay thế mình.
Đáng tiếc. Hoàng Trạch Danh thở dài nhìn An Tại Đào:
- Tiểu An, nói thật lòng, tôi quả thật không muốn để cậu đi. Cậu có thể suy nghĩ lại một chút hay không, làm truyền thông cũng có thể trở nên nổi bật…
An Tại Đào khẽ cười, không nói gì thêm, hắn trầm mặc đã biểu lộ thái độ của hắn.
Hoàng Trạch Danh lắc đầu, lại khoát tay:
- Nếu lòng cậu không ở truyền thông, tôi cũng không giữ được cậu, đi thôi, hy vọng tiền đồ tương lai của cậu rộng mở.
====
Trời u ám vừa mới sáng, nông phụ Cúc Hoa ở thôn Thanh Sơn gần Khu du lịch núi Lão Hổ đã dậy, dựa cửa chải đầu. Mặt sân trước mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng lại cô đơn, gió Bắc gào thét thổi mạnh, cuốn lên từng chiếc lá vàng. Cô đứng đó ngây ngốc trong chốc lát, sau đó vào nhà bếp luộc thịt lợn.
Cúc Hoa có bệnh thấp khớp, sau khi kết hôn tất cả việc nặng đều do Trương Kiến Trúc làm. Hiện giờ chồng đã mất, cô bị quấn vào trong vòng xoáy. Khi mai táng chồng, phóng viên mấy chục hãng truyền thông tìm tới vị nông phụ này, mà đồng thời, cô cảm giác được áp lực của chính quyền địa phương như một bức tường dồn về phía cô, hoàn toàn khác với áp lực gây ra cho cô khi Trương Kiến Trúc mất đi .
Cô hối hận đã trình thư xin giúp đỡ tới UBND huyện.
- Nếu có thể lựa chọn, tôi thà cam tâm để Trương Kiến Trúc mất đi lặng yên không tiếng động, hơn là ồn ào huyên náo giống như bây giờ.
Cô nói như vậy với một phóng viên tới phỏng vấn.
…
…
An Tại Đào ngồi trên xe lửa tới thủ đô, nhìn chằm chằm tờ Báo chiều Đông Sơn trên tay, trên trang hai có đăng lại một bài viết của phóng viên Lưu Ngạn Nhật báo kinh tế. Nhân vật chính của bài viết, An Tại Đào cũng biết, chính là Trương Kiến Trúc cựu quân nhân xuất ngũ cứu người lúc trước, giờ phút này Trương Kiến Trúc đã vì bệnh tình chuyển biến xấu không tiền điều trị mà mất đi.
Khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy tới ngày 1 tháng 12 mới khai giảng, cách kỳ hạn nửa tháng, chấm dứt trước tết âm lịch. Hiện giờ mới là ngày 18 tháng 11, theo lý hắn không nên đi sớm như vậy, nhưng hắn nhận được thông báo, bài viết về cầu vượt của hắn được trao giải thưởng cấp một báo chí trong nước. Đây là giải thưởng cao nhất trong giới báo chí, có tên là Giải Kim Tượng của giới truyền thông.
An Tại Đào ngồi ghế mềm, bên cạnh truyền đến tiếng nhân viên tàu đẩy xe bán đồ vặt, An Tại Đào liếc mắt một cái, tiếp tục cúi người nhìn bài báo của Lưu Ngạn.
“Ngày 11 tháng 10 năm 1998. Trương Kiến Trúc nhờ một vị chiến hữu lãnh đạo cấp huyện viết thư xin giúp đỡ: Tôi cứu 21 mạng người, hiện giờ cầu lãnh đạo cứu mạng tôi. Trong thư, Trương Kiến Trúc lần đầu tiên kể ra với ngoại giới quá trình anh ta cứu người, cùng với khó khăn rất lớn mà anh ta gặp phải. Đã qua 10 ngày, thư xin giúp đỡ vẫn không có câu trả lời. Đồng thời thư xin giúp đỡ viết cho các ban ngành cấp huyện liên quan khác, cũng không có tin tức…
Một anh hùng cứu 21 mạng người cuối cùng không có tiền rời khỏi bệnh viện mà chờ chết. Bởi vì thư xin giúp đỡ gửi tới chính quyền không có hồi âm, Cúc Hoa tuyệt vọng ấp úng thương lượng với Trương Kiến Trúc: “về nhà đi, viện này ở không nổi! Tôi thấy, anh ấy không muốn xuất viện, anh ấy nói với tôi, trở về không phải chờ chết sao?' Cúc Hoa nói, vì chữa bệnh đã nợ mấy chục ngàn đồng, nếu anh ấy mất, chỉ dựa vào cô và con, không biết bao nhiêu năm mới trả hết nợ…
Có tiền sống, không tiền chết. Không nghĩ tới anh hùng cũng là như vậy. Theo lý một anh hùng cứu 21 mạng người xin chính quyền giúp đỡ, chính quyền hẳn nên giúp đỡ đúng lúc, nhưng anh hùng và người nhà mỏi mắt chờ mong, cũng không nghe được hồi âm của cán bộ, vì sao không quan tâm tới lời xin giúp đỡ? Chẳng lẽ các lãnh đạo đều là máu lạnh sao? Nếu anh hùng cứu người Trương Kiến Trúc không phải nông dân, là cảnh sát hoặc nhân viên công vụ, tôi nghĩ kết cục có thể phải thay đổi”…
An Tại Đào thở dài, hắn thật không ngờ Trương Kiến Trúc lại ra đi như thế. Sau khi chuyện Trương Kiến Trúc bộc lộ, hắn mới nghe nói, hóa ra Trương Kiến Trúc vốn có bệnh cũ, bởi vì ngày đó cứu người bị nhiễm viêm phổi nặng, bởi vì không có tiền trị liệu, chậm trễ khiến bệnh tình rốt cục chuyển hướng xấu cuối cùng đành bỏ mình.
Sau khi chuyện vỡ ra, người đầu tiên tới phỏng vấn chính là Lưu Ngạn, sau khi bài viết của Lưu Ngạn đăng báo tạo nên làn sóng mạnh mẽ trong dư luận. Truyền thông các nơi đều chen chúc tới, ngôi nhà nhỏ đơn sơ vừa mới xong xuôi tang sự cho Trương Kiến Trúc lập tức trở thành điểm nóng “săn” bài của truyền thông.
Trong bài viết này, Lưu Ngạn dùng một tiêu đề rất có lực chấn động: Tôi cứu 21 người, ai tới cứu tôi! Đem đầu mâu chỉ thẳng vào lãnh đạo ở huyện và ban ngành có liên quan.
Nói thật, An Tại Đào rất thưởng thức hành văn sắc bén và tài văn chương tự nhiên của Lưu Ngạn, hắn xem qua một vài bài viết của cô, đặc điểm chủ yếu của cô là nắm bắt một điểm một đao thấy máu, câu văn rất có tính kích động và sức cuốn hút.
Đoàn tàu chạy như bay, tuyết lớn giống như lông ngỗng bay bay ngoài cửa sổ.
Gió lạnh xuyên thấu qua cửa kính xe đập vào mặt, An Tại Đào không kìm nổi rùng mình một cái. Hắn chậm rãi gấp tờ báo, đưa ánh mắt ra ngoài cửa kính xe. Phòng ốc và rừng cây hai bên đường sắt nhanh chúng lùi về phía sau, bông tuyết đầy trời phấp phới che phủ trời đất, An Tại Đào thở dài trong lòng một tiếng.
Hắn cảm thấy rất phản cảm một vài truyền thông lăng xê Trương Kiến Trúc thành một anh hùng cứu người ánh sáng chói lọi. Anh ta chỉ là một nông dân bình thường, cứu người chỉ theo bản năng phẩm tính mộc mạc của anh ta, mà không phải dấu chân anh hùng gì cả. So sánh ra, hắn càng đồng ý hoạt động quyên tiền từ thiện do Báo chiều Tân Hải khởi xướng vì người nhà Trương Kiến Trúc, như vậy, ít nhất sẽ mang tới một vài giúp đỡ thực chất cho họ, dư luật ca ngợi hời hợt này sau khi bụi mù tan hết thì có ích lợi gì chứ?