Phía Nhật báo Kinh tế không có bất luận động tĩnh gì, nhờ có bài viết của An Tại Đào, dư luận phê phán việc thành phố Tân Hải dỡ bỏ cầu vượt dần bình ổn lại. Thấy chuyện tình đã thỏa đáng, Tống Lượng báo cáo một chút với Đỗ Canh qua điện thoại, Đỗ Canh liền đồng ý bọn họ họ rút về.
Buổi sáng, mấy người rời khỏi khách sạn Kiến Quốc Môn, đi tới sân bay, đột nhiên một chiếc xe Hồng Kỳ dài màu đen chậm rãi lái tới, một người đàn ông trung niên đeo kính dáng người nhã nhặn không cao mở cửa xe chậm rãi bước về phía An Tại Đào.
Chủ nhiệm văn phòng Tân Hải tại thủ đô Lưu Vĩnh Ninh đang hàn huyên đưa tiễn với Tống Lượng, đột nhiên trông thấy người đàn ông đeo kính nhã nhặn này, không khỏi giật mình kinh hãi. Ông ta còn chưa kịp nói gì, người đàn ông đã đi tới mỉm cười bắt tay với An Tại Đào:
- Phóng viên Tiểu An, tôi là bạn của Mạnh Cúc, có thể chiếm vài phút của anh chúng ta nói chuyện được không?
An Tại Đào thở dài một tiếng, liếc người đàn ông một cái:
- Là tôi, xin hỏi ông tìm tôi có việc sao? Hay là giáo sư Mạnh…
Người đàn ông cười vươn tay ra:
- Tôi gọi Lý Đại Niên, phóng viên Tiểu An, tôi quả thật có chút việc tìm cậu. Như vậy đi, chỉ nửa giờ thế nào?
…
…
Nhìn An Tại Đào và Lý Đại Niên rời khỏi tiến vào một quán café bên cạnh khách sạn, Lưu Vĩnh Ninh hít một ngụm khí lạnh:
- Chủ nhiệm Tống, phóng viên Tiểu An này rốt cuộc có lai lịch gì, tại sao có người của thủ trưởng trung ương tìm cậu ta… Người nọ là một Thư kí theo một thủ trưởng lớn nhiều năm, nghe nói không lâu sau…
Tống Lượng cũng giật mình kinh hãi, cúi đầu nói:
- Tôi chỉ biết cậu ta là con rể Phó Chủ tịch Thành phố Hạ, xem ra, dường như còn có chút quan hệ với Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Trần Cận Nam, nhưng tại thủ đô…
Lúc hai người đứng tại chỗ nhỏ giọng nghị luận, An Tại Đào đã theo Lý Đại Niên vào một căn phòng riêng trong quán café này. Sau khi ngồi xuống, Lý Đại Niên gọi hai cốc café Brazil, chậm rãi bỏ thêm chút đường vào trong cốc café của mình, nhẹ nhàng dùng cái muỗng nhỏ cán dài màu vàng quấy café, cười ôn hòa:
- Biết mọi người còn phải kịp phi cơ, tôi liền nói ngắn gọn. Trước tiên tôi nói tới thân thế Mạnh Cúc… Nếu Mạnh Cúc ưa thích không rời đối với cậu, nghĩ tới cũng không cần giấu diếm cậu… Tiểu An, nói như thế, Mạnh Cúc đối với cậu thế nào cậu hiểu rõ trong lòng, mà cậu, đối với Mạnh Cúc cũng không phải vô tình. Thủ trưởng nói, chỉ cần cậu đồng ý đối tốt với Mạnh Cúc, chúng tôi sẽ cố gắng bồi thường cho cậu!
An Tại Đào im lặng không nói gì, trên mặt lộ ra một tia khiếp sợ. Tối hôm qua hắn biết được thân thế của Mạnh Cúc cùng loại với mình, nhưng vẫn thật không ngờ, cô xuất thân trong một gia đình như vậy…
Lý Đại Niên lại cười:
- Cậu có hai con đường có thể lựa chọn. Thứ nhất, chấp nhận Mạnh Cúc, khuyên Mạnh Cúc ở lại, thủ trưởng sẽ an bài một nơi cho hai người tới, về phần tiền đồ của cậu, cậu không cần lo lắng, trong vòng mười năm, bảo đảm cậu lên được vị trí Phó Giám đốc Sở. Thứ hai, cậu xuất ngoại cùng Mạnh Cúc, ở nước ngoài hưởng phúc thanh xuân, kinh tế không có bất cứ vấn đề gì.
Nói xong Lý Đại Niên lẳng lặng mà chờ An Tại Đào đáp lời. Tuy rằng ông ta chỉ là một chức thư ký không có thực, nhưng vẫn đi theo công tác bên người thủ trưởng lớn, đối mặt với người khác, trên người sớm nuôi thành khí thế vô hình, cho dù ông đã cố gắng kiềm chế, cố gắng khiến giọng nói trở nên ôn hòa.
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Tôi nghĩ, nhất định không phải giáo sư Mạnh bảo ông tới. Ông chắc chắn cũng biết, tôi đã có người yêu. Tất có lỗi, hai con đường này tôi không thể lựa chọn, cho dù tôi cũng rất hy vọng giáo sư Mạnh có thể ở lại.
Lý Đại Niên nao nao, nhíu mày:
- Phóng viên Tiểu An, cậu cần phải suy nghĩ rõ ràng, không phải mỗi người đều có loại kỳ ngộ này. Nói cách khác, cậu có thể cá chép hóa rồng, cậu phải suy nghĩ cẩn thận. Hơn nữa, Mạnh Cúc đối với cậu tình cảm sâu đậm, tuy rằng tuổi cô ấy lớn hơn cậu một chút, nhưng bất kể tài học hay dung mạo của cô ấy, đều rất xứng với cậu…
An Tại Đào chậm rãi đứng dậy:
- Rất xin lỗi, chuyện này không có bất luận có thể suy nghĩ, tôi tuyệt đối không phụ lòng người tôi yêu, trừ khi tôi chết. Thật có lỗi, tôi muốn kịp phi cơ quay về Tân Hải, gặp lại.
An Tại Đào gật đầu vội vàng rời đi. Đối với Mạnh Cúc, trong lòng hắn tất nhiên mang tâm tình cực kỳ phức tạp nào đó, thậm chí, đồng mệnh tương liên, hắn còn sinh ra thương tiếc nồng đậm đối với cô, nhưng, tình cảm thì tình cảm, điều này xa xa không thể giao động tình yêu chân thành đối với Hạ Hiểu Tuyết trong lòng.
Cả đời này, ngoại trừ mẹ ra, hắn có thể phụ người trong thế gian, nhưng sẽ không phụ Hiểu Tuyết.
Nhìn đám người An Tại Đào lái xe rời đi, Lý Đại Niên lắc đầu, chậm rãi đi tới chiếc xe Hồng Kỳ dài ngồi lên vị trí lái phụ.
Ông lão kia ngồi ngay ngắn phía sau xe, vội vàng hỏi:
- Đại Niên, cậu ta nói thế nào?
- Quả nhiên không ngoài dự đoán của thủ trưởng, cậu ta cự tuyệt, như đinh đóng cột.
Lý Đại Niên cười khổ một tiếng:
- Cũng khó trách, nếu cậu ta là loại đàn ông bình thường, chắc chắn Mạnh Cúc sẽ không coi trọng cậu ta, ài… Chỉ có điều đáng tiếc Mạnh Cúc…
Ông lão trầm mặc một hồi, đột nhiên khóe miệng lộ ra một nụ cười cổ quái:
- Chuyện này cũng không gấp được, từ từ sẽ tới. Đúng rồi, Đại Niên, cậu bớt thời gian an bài một chút. Tối qua con bé gọi điện thoại tới nói với ta, nó thay đổi chủ ý, không xuất ngoại, nó muốn tìm một nơi non xanh nước biếc mai danh ẩn tích vượt qua tuổi già, cậu đi an bài cho nó một chút.
Lý Đại Niên ngẩn ra, tiếp đó cười nói:
- Thủ trưởng, đây là tin tức tốt. Điều này nói rõ, trong lòng Mạnh Cúc cuối cùng không bỏ được cậu ta, thà rằng…
Ông lão khoát tay áo:
- Anh nói không sai, tôi đã nói, cháu gái Lão Triệu tôi như nào lại … Thôi được, chuyện con bé liền giao cho anh, anh nhớ phải an bài tốt, đừng để con bé biết chúng ta giúp đỡ sau lưng nó, tránh cho nó dỗi xuất ngoại cao chạy xa bay, nếu con bé thật sự định cư ở hải ngoại, chỉ sợ cả đời tôi cũng sẽ khó mà gặp lại nó một lần... Ài, đứa bé số khổ này.
Ông lão nói xong giọng hơi nghẹn ngào, đại thủ trưởng luôn cao cao tại thượng vênh mặt hất hàm sai khiến cũng phát ra một mặt nhu tình này, nếu để người bình thường thấy, tuyệt đối sẽ chấn kinh rất nhiều người.
Lý Đại Niên thở dài một tiếng, đưa qua một chiếc khăn giấy:
- Thủ trưởng, ý của ngài là…
Ông lão gật đầu:
- Anh hiểu trong lòng là tốt rồi, việc này anh xem rồi xử lý, nếu vấn đề không giải quyết được, tôi sẽ đích thân gọi điện.
Ông lão lau nước mắt, ra sức mà phất tay, nháy mắt lại khôi phục vẻ mặt uy thế khống chế hết thảy kia.
Mấy người Tống Lượng và An Tại Đào trở về tới Tân Hải, đã được Thành ủy và UBND thành phố Tân Hải hoan nghênh cách thức cao. Bí thư Đảng ủy Lưu Khắc nhận lệnh đại biểu Thành ủy cử hành mở tiệc đón gió cho mấy người ở sơn trang Giả Nhật, biểu dương bọn họ vào thủ đô tuyên truyền dư luận. Mà tiệc rượu đã tới hồi kết thúc, thậm chí Đỗ Canh tự mình tới, hết lời khen ngợi Tống Lượng và An Tại Đào, còn tặng một cây bút máy sản xuất từ nước Mỹ cho An Tại Đào.
Tuy rằng chỉ là một bút máy, nhưng chiếc bút này là Bí thư Thành ủy tự mình tặng, đây trở thành tượng trưng nào đó, có chứa sắc thái thân phận ẩn dụ nào đó. Ngay cả An Tại Đào cũng thật không ngờ, ở kiếp này vận mệnh đã hoàn toàn thay đổi, không ngờ chiếc bút máy này trở thành một tấm giấy thông hành đưa hắn chính thức đặt chân lên quan trường.
Giờ phút này, hắn còn không biết, sau khi xem xong bài viết của An Tại Đào trên báo giấy Trung ương, Bài báo dẫn đường chính đáng, Đỗ Canh lần nữa sinh ra suy nghĩ để An Tại Đào tiến vào Văn phòng Thành ủy làm thư ký của mình, hơn nữa, lập tức gọi cho Hạ Thiên Nông, để tiến vào giai đoạn thao tác sau màn.
Hạ Thiên Nông đương nhiên rất hưng phấn. Con rể ông đảm nhiệm thư kí của Bí thư Thành ủy, điều này có nghĩa là gì không cần nói cũng biết. Ít nhất cho ngoại giới biết, Hạ gia và Đỗ Canh đã buộc chặt chẽ trên một sợi dây thừng. Đương nhiên, Hạ Thiên Nông cũng rõ ràng, sở dĩ Đỗ Canh coi trọng An Tại Đào như vậy, không chỉ là thưởng thức tài hoa của hắn, ngoài ra còn có lực ảnh hưởng của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Trần Cận Nam.
Trước đó không lâu, ở tỉnh đã truyền ra tin tức, sau khi qua năm 1999, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Trưởng ban tổ chức cán bộ Triệu Tiên Chương lùi về tuyến hai, để Trần Cận Nam thay thế đã trở thành kết cục đã định.