Trong toàn bộ đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc, Hạ Tưởng bận rộn vô cùng, gần như có thể dùng câu chân không chạm đất để hình dung. Tuy rằng cách bận rộn khác với Hứa Quan Hoa, Lý Thấm, nhưng phương hướng lại hoàn toàn giống nhau, đều vì sắp xếp cho kế hoạch lớn sau này.
Nói chính xác hơn, đều là vì bước tiến của Hạ Tưởng.
Nói cách khác, Hứa Quan Hoa cũng vậy, Lý Thấm cũng thế, đều muốn đặt mọi sự cá cược lên người Hạ Tưởng. Hạ Tưởng thắng, là thiên hạ đã định. Hạ Tưởng thua, là thất bại thảm hại, không còn có khả năng vùng dậy lần nữa.
Nên Hạ Tưởng không dám khinh suất, không thể để sau khi Hứa Quan Hoa và Lý Thấm đã bỏ ra tất cả vì hắn, lại không thu hoạch được gì. Hắn nhất định phải đảm bảo cơ sở vững chắc, đồng thời tiến thêm một bước nữa.
Cái gọi là cơ sở, chính là tổ chức chính trị. Trong chế độ chính trị hiện hành trong nước, chính trị là cơ sở quyết định tất cả.
Hạ Tưởng nắm bắt thời cơ đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc – sau nhiệm kỳ mới tầm quan trọng và địa vị của hắn có được củng cố hay không, tất cả đều quyết định ở buổi tụ hội cuối cùng này – Từ trên bao gồm Tổng bí thư, Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng, giữa có nhóm người Ngô Tài Dương, Cổ Thu Thật, cho đến dưới hầu như bao gồm toàn bộ tổ chức chính trị, hoàn thành một hệ thống đối thoại và làm việc.
So với bi kịch chính trị của người nào đó, tuy trong thời gian đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc Hạ Tưởng không có bất cứ thể hiện nào trước giới truyền thông, cũng không giống như người nào đó còn giả bộ bình tĩnh trước mặt phóng viên. Hạ Tưởng im lặng mà phát tài, trong lúc im lặng, đã hoàn thành một bố cục chính trị lớn nhất kể từ khi hắn đi theo chính trị đến nay.
Nói không chút khoa trương, bố cục trong đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc, khiến Hạ Tưởng từ một cây đại thụ lớn, nhất thời trở thành một rừng rậm xanh tươi.
Lôi Trị Học từng nhận định Hạ Tưởng nhất định sẽ trở thành một cây cao đón gió, chỉ có điều đó là suy đoán tình nguyện của y mà thôi!
Nếu nói cuộc gặp giữa những cán bộ cấp cao khiến Hạ Tưởng khơi thông được con đường phía trước của mình, thì cuộc nói chuyện với Ngô Tài Dương, Cổ Thu Thật, lại là sự mở rộng về suy nghĩ, hoàn thành những bước đệm tất yếu. Vậy cuộc gặp gỡ với tổ chức chính trị với Bành Vân Phong, Lương Thu Duệ, Bành Dũng, Từ Tử Kỳ, Trần Thiên Vũ, Lục Minh và Chu Duệ Nhạc làm nòng cốt, cũng xem như là một lần đặt cơ sở thực tế. Có nghĩa là một điều kiện có lợi trong việc Hạ Tưởng bất kỳ lúc nào cũng có thể tiến thêm một bước. Những người nòng cốt trong tổ chức chính trị, cũng có hy vọng nước lên thì thuyền cùng lên, toàn bộ thực lực đều được nâng lên một bậc!
Trong đó ba người Bành Vân Phong, Chu Duệ Nhạc, Trần Thiên Vũ, lúc này kinh nghiệm cấp Giám đốc sở cũng đã đủ rồi, đều có thể bất cứ lúc nào mượn sức gió đông, hoàn thành bước vượt quan trọng từ Giám đốc sở lên Phó bộ.
Còn những người còn lại, cũng có đủ những tích lũy cơ bản để từ cấp bậc Phó giám đốc sở đến Giám đốc sở.
Còn về một số thành viên tổ chức chính trị chưa đủ tư cách tham gia đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc, Hạ Tưởng cũng luôn nhớ kỹ trong lòng, chuẩn bị lúc thời cơ thích hợp, lợi dụng sức ảnh hưởng của bản thân, Phó cục trưởng thăng chức lên Cục trưởng, Cục trưởng thăng chức lên Phó giám đốc sở. Từ đó khiến cho tổ chức chính trị hắn dày công vun đắp hơn mười năm, bước đầu có được sức mạnh chính trị nhất định.
Sức ảnh hưởng chính trị là thể hiện của thực lực tổng hợp, chứ không phải một người đứng ở vị trí cao liền có thể khiến thiên hạ thần phục, còn cần có phía trước phía sau có một nhóm phe cánh, như vậy mới có thể có khí phách nhìn lên cao nhìn xa, lại có khí phách thực tế đến nơi đến chốn.
Hạ Tưởng rành mạch đẩy mạnh tình thế tiến triển, có thể nói, đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc là một đại hội thắng lợi, có được thành quả lớn lao. Còn Hạ Tưởng không lộ diện trong đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc – thậm chí khi đoàn đại biểu tỉnh Lĩnh Nam trả lời phỏng vấn, Hạ Tưởng cũng không chụp hình. So với người nào đó đã biết rõ ràng sau đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc sẽ rơi vào bụi rậm, nhưng khi trả lời phóng viên vẫn miễn cưỡng cười vui vẻ, hắn khiêm tốn hơn nhiều – nhưng lại thu được những thành quả lớn lao mà những cán bộ lớn có người theo trước theo sau không thể thu được.
So sánh với sự khiêm tốn của Hạ Tưởng, Trần Hạo Thiên hơi lên giọng một chút. Trong cuộc họp báo, lại công khai hò hét việc cải cách chính trị, biểu thị sau đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc cho đến trước nhiệm kỳ mới, Trung ương sẽ lấy việc cải cách chính trị làm phương hướng chính trị chủ yếu.
…
Đứng với tin tức có được trước khi sự việc xảy ra là, ngày thứ hai sau khi đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc kết thúc, Trung ương liền công bố ý kiến xử lý đối với người nào đó – miễn chức Bí thư Thành ủy Sơn Thành. Tin tức vừa truyền ra, bỗng nhiên ồn ào hẳn lên.
Có lẽ do tin tức quá đột ngột và kinh ngạc, mà Quân ủy Trung ương đồng thời công bố đại án tham ô của Ngô Hiểu Dương, bị bao phủ bởi hàng loạt các tin tức truyền thông lớn khác. Dưới sự tấn công mãnh liệt, sự kiện Ngô Hiểu Dương vô tình hoặc cố ý mà bị người ta bỏ qua.
Cũng tốt, vấn đề phía quân đội thông thường không hy vọng có giới truyền thông khơi mào thêm, tin chắc phía Quân ủy chọn thời điểm này để công bố tội danh của Ngô Hiểu Dương, cũng là có ý mượn sự kiện Sơn Thành để sự kiện Ngô Hiểu Dương không trở thành đề tài để giới truyền thông theo đuổi.
Mục đích của quân đội đã đạt được, bởi vì sự kiện Dương Thành quá hấp dẫn. Tiêu điểm của tất cả giới truyền thông đều tập trung trên người nào đó, Ngô Hiểu Dương dưới suối vàng có biết được cũng lấy làm vui mừng rồi. Dù sao lão rơi vào kết cục như ngày hôm nay, cũng không phải không có liên quan gì đến kế hoạch sau lưng của người đó. Bây giờ người nào đó lấy cái giá là thân bại danh liệt để chuyển hướng sự thóa mạ của người đời đối với lão, lão cũng coi như chết có ý nghĩa.
Tuy nhiên… có lẽ Ngô Hiểu Dương ở dưới đó cũng hy vọng sớm có thể gặp mặt một số người nào đó.
Hạ Tưởng bởi vì trước đó đã biết được tin tức, nên cũng không khiếp sợ. Thật ra khi có tin đồn người nào đó có hy vọng đảm nhiệm Phó thủ tướng, lại đột nhiên bị đá ra khỏi Bắc Kinh đi đến Tây Nam, liền có thể nhận ra manh mối – người nào đó không được lãnh đạo cấp cao ở Trung ương thích.
Cũng có thể hiểu được, nghĩ đến những việc cha của người nào đó khi còn đương nhiệm đã làm với những cán bộ lãnh đạo Trung ương, lại thêm lịch sử không trong sạch năm đó của người nào đó. Gã khua chiêng gõ trống ở Tây Nam thật ra là đánh ra một quân bài lớn cuối cùng, mục đích chính là vì một bước lên trời.
Chỉ tiếc là, vị lãnh đạo tiền nhiệm năm đó định ra một quy định bất thành văn, trong đó có một quy định hồng vệ binh không thể đảm nhiệm lãnh đạo Đảng và Nhà nước. Người nào đó có xuất thân là hồng vệ binh, cho dù dùng cách nào cũng không thể che dấu được lịch sử dơ bẩn!
…
Nhà họ Ngô.
Hạ Tưởng ngồi với ông cụ Ngô và Ngô Tài Dương, nghe ông cụ Ngô dạy bảo.
- Nhà nước hiện tại cơ bản đã đi đúng đường, không thể xuất hiện sai lầm nữa. Quan Viễn Khúc điềm đạm, y so với người kia có thể vững vàng chấp chính hơn, có lợi cho việc giao lưu quyền lực quốc gia, cành có thể dẫn đất nước vững bước tiến lên.
Ông cụ hơi nheo mắt, vẻ mặt cảm thán,
- Năm đó quan hệ giữa tôi và lão Hầu cũng rất ổn, lão Hầu làm việc hơi kích động một chút, đắc tội với không ít người, cũng đã để lại nhiều tai họa ngầm cho người kia.
Ngô Tài Dương nói:
- Năm đó lúc Quan Viễn Khúc xuống nông thôn lao động, người kia ở Bắc Kinh làm ầm ĩ náo nhiệt, các ông cụ đều nhớ trong lòng. Mấy năm nay nhìn bề ngoài Tây Nam phát triển rất nhanh, nhưng cách làm của gã lại quá nuông chiều, giấu giếm mầm tai họa đầu tư cao thu về thấp. Bây giờ sự phát triển kinh tế của các tỉnh thành trong nước đã qua giai đoạn đầu là phải dựa vào mức đầu tư tài chính cao. Người kia đánh ra con bài lớn cuối cùng, lại thu được hiệu quả ngược lại.
- Không nhắc tới gã nữa, không nhắc tới nữa.
Ông cụ Ngô khoát tay,
- Từ bố cục ban đầu của gã dùng để đối phó Hạ Tưởng, tôi đã có đánh tiếng với các ông cụ, không cho gã vé vào cửa, phải bỏ phiếu phản đối gã, đẩy gã ra khỏi cánh cổng Bắc Kinh. Muốn có được vé trèo lên cửa lớn, rất bình thường, ai cũng muốn, nhưng Nhà nước không cần những người để gây sức ép.
Ngô Tài Dương cười ha hả:
- Đúng, không nói gã nữa, dù sao gã cũng đã triệt để đi ra khỏi vũ đài lịch sử rồi. Bây giờ nên nói đến cậu rồi, Hạ Tưởng, Cổ Lão đối với cậu quả thật rất trân trọng…
Lời nói của Ngô Tài Dương có hàm ý khác, Hạ Tưởng im lặng cười, khống tiếp lời, ngược lại nói:
- Bây giờ đại cục bước đầu đã định, tầm mắt của tôi cũng nên thu về rồi, không nên tham vọng viễn vông nữa, phải suy nghĩ cho từng tỉnh từng vùng rồi.
Ngô Tài Dương thấy Hạ Tưởng không muốn nói nhiều đến chuyện lão Cổ, đoán rằng Hạ Tưởng có thể muốn tránh nhắc đến lão Quý và lão Trịnh trước mặt ông cụ Ngô. Đối với việc lão Quý và lão Trịnh âm thầm giúp đỡ Hạ Tưởng, ông cụ Ngô bề ngoài thì ủng hộ, nhưng bên trong lại thầm không vui. Lão Cổ còn được, đã có qua lại với ông cụ Ngô, tuy bất hòa, nhưng cũng coi như có chút giao tình, còn lão Quý và lão Trịnh, lại rất ít qua lại với ông cụ Ngô.
Nhưng cho dù ông cụ không thích Hạ Tưởng qua lại với lão Quý, lão Trịnh, nhưng cũng không biểu lộ rõ ràng. Dù sao lão Quý và lão Trịnh cũng là giúp đỡ Hạ Tưởng một đoạn đường, cho dù hai người đó, cũng có tính toán với Hạ Tưởng.
Ngô Tài Dương không khỏi âm thầm khen ngợi sự cẩn thận của Hạ Tưởng, cũng tiếp lời Hạ Tưởng:
- Sao, cậu quan tâm đến bước tiếp theo của cậu rồi?
- Nói không quan tâm là gạt người, nhưng quả thật không muốn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích sớm như vậy.
Lời nói của Hạ Tưởng là lời thật lòng, nếu bây giờ hắn bước bước tiếp theo vào chính bộ, chắc chắn se trở thành nhân vật trung tâm khiến mọi người chú ý. Lộ rõ dưới tầm chú ý của mọi người, không có lợi cho bố cục lâu dài mà hắn âm thầm bố trí.
Nhưng lão Cổ lại đang bắt tay vào việc thúc đẩy, ngay cả lão Quý và lão Trịnh cũng tận lực nâng đỡ hắn, hắn không thể không cảm kích. Hơn nữa, ông cụ Ngô cũng trong việc xây dựng lại thế lực gia tộc cũng có ý mượn sức gió đông của việc Tào Vĩnh Quốc lui xuống, thuận thế dìu hắn lên, lẽ nào hắn còn do dự?
Trong quan trường, lúc được thăng chức không thể có chút do dự nào.
Hôm nay… trước khi Hạ Tưởng tiến thêm một bước, là cuộc nói chuyện đầu tiên cùng ông cụ Ngô, Ngô Tài Dương về con đường phía trước của hắn!
- Thật ra thời gian cậu đến Lĩnh Nam còn ít, bây giờ điều ra khỏi Lĩnh Nam, quả thật có chút dễ gây sự suy đoán của người bên ngoài. Lại thêm Tào Vĩnh Quốc vừa lui xuống, cậu liền được nâng lên, cũng dễ khiến người khác liên tưởng đây là kết quả của việc cậu cò kè với Trung ương.
Ngô Tài Dương chậm rãi nói,
- Nhưng mặc dù thời gian cậu ở Lĩnh Nam không lâu, nhưng đã hoàn thành việc bổ nhiệm lịch sử của cậu. Bây giờ còn ở lại Lĩnh Nam, không những khó có thành tích, hơn nữa còn khiến cho người ngoài ngờ vực vô căn cứ về mối quan hệ quá mức chặt chẽ của cậu và Trần Hạo Thiên.
Hạ Tưởng động lòng, lời Ngô Tài Dương nói không phải không có lý, vé vào cửa gia nhập Thường vụ của Trần Hạo Thiên đương nhiên đã tới tay, mâu thuẫn quan trọng tiếp theo sẽ được chuyển dịch sang việc phân phối quyền lực trong nhiệm kỳ mới. Nếu quan hệ giữa hắn vào Trần Hạo Thiên quá mật thiết, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc bắt tay giữa hắn và Quan Viễn Khúc.
Cục diện chính trị trong nước đã thay đổi lớn, cùng với một điều chỉnh theo hướng mới, Hạ Tưởng cần đánh giá lại tình thế từ đây cho đến nhiệm kỳ mới sẽ có hướng đi như thế nào. Chỉ có đứng vững lập trường, nắm bắt được tiên cơ, mới có thể đứng ở thế bất bại sau nhiệm kỳ mới.
- Nếu nói như vậy, bước tiếp theo tôi nên đến đâu thì thích hợp?
Hạ Tưởng tỏ thái độ khiêm tốn thành khẩn, hỏi Ngô Tài Dương.
Ngô Tài Dương cũng không trả lời chính diện, lại hỏi một câu:
- Bản thân cậu nghĩ sao?
- Tào Vĩnh Quốc về Bắc Kinh, tôi chắc chắn sẽ không về Bắc Kinh…
Hạ Tưởng ngại gọi Tào Vĩnh Quốc là cha vợ trước mặt Ngô Tài Dương, đành gọi thẳng tên. Hắn nghĩ lại, nghĩ tới Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc gần như đồng thời từ chức rồi nhậm chức, bỗng nhiên chau mày,
- Đi về Hắc Liêu ở phương Bắc hay tỉnh Sở ở phía Nam?