Sau khi Đại hội ở thành phố Yến chấm dứt, Hứa Quan Hoa về Bắc Kinh một chuyến, gặp mặt Tùng Phong Nhi và Lý Thấm, sau đó cùng ngày quay trở về Dương Thành.
Quá nhiều việc, nên cho dù y muốn ở lại Bắc Kinh cùng với Tùng Phong Nhi thêm vài ngày cũng không được.
Bây giờ Dương Thành sóng êm biển lặng, y lại nhắc Tùng Phong Nhi về việc cùng về Dương Thành cùng y, nhưng Tùng Phong Nhi vẫn không đồng ý. Lý do cũng khác so với trước đây rồi, lý do trước đây là không muốn đến Dương Thành sớm như vậy khiến Hứa Quan Hoa phân tâm, còn lý do bây giờ là cô muốn ở lại Bắc Kinh, cống hiến một phần sức lực cho kế hoạch kinh tế lớn của Hạ Tưởng.
Hứa Quan Hoa cũng biết một chút về việc Hạ Tưởng ngoài việc có một hệ thống chính trị ra, còn có một hệ thống kinh tế. Nhưng rốt cục hệ thống kinh tế của Hạ Tưởng lớn mạnh như thế nào, y lại không biết được. Nhưng buổi hội họp tổ chức ở quận Hạ Mã lần này, đã kinh động đến một khách sạn lớn phải ngừng kinh doanh ba ngày để tiếp đón, y liền biết được lực lượng đứng phía sau Hạ Tưởng lớn đến thế nào.
Trong hiểu biết của Hứa Quan Hoa, lực lượng tư bản lớn nhất sau lưng Hạ Tưởng chính là Tiếu Giai. Tiếu Giai có sản nghiệp hơn một tỷ - bây giờ sản nghiệp của Tiếu Giai đã đạt đến quy mô hàng tỷ - cũng đã đủ hùng hậu rồi, lẽ nào còn có thực lực tư bản lớn hơn cả Tiếu Giai?
Lý Thấm không phải một người lắm miệng, nhưng cô đồng ý để người khác khiếp sợ vì việc thực lực của Hạ Tưởng lớn như thế nào, liền nói một câu khiến Hứa Quan Hoa sau khi trở về Bắc Kinh rồi vẫn còn cười toe toét.
- Thực lực của tổ chức kinh tế của Phó bí thư Hạ, nếu liên hợp lại, có thể bằng một tỉnh!
Đương nhiên, lời nói của Lý Thấm không phải không có ý khoa trương, chỉ dựa vào số cổ phiếu thu mua và khống chế được, theo góc độ làm ăn mà tính toán, thực tế với chế độ chính trị trong nước hiện thời, mua luôn một tỉnh, là điều không có khả năng.
Tuy nhiên Lý Thấm hiển nhiên đã đạt được mục đích. Trên đường trở về, Hứa Quan Hoa cứ nhớ mãi về lời nói của Lý Thấm, y hoàn toàn cho là thật, bởi vì trong mắt y, không có việc gì là Hạ Tưởng không làm được.
Điều Hứa Quan Hoa khiếp sợ chính là, y cho rằng quyền chỉ huy quân đội của tướng quân Lão Cổ giao vào tay Hạ Tưởng, Hạ Tưởng sẽ như có được thần linh trợ giúp, nào ngờ Hạ Tưởng chưa có được quyền chỉ huy quân đội cũng đã vượt xa so với trí tưởng tượng của y như vậy.
Thực lực kinh tế hùng hậu như vậy, nếu Hạ Tưởng muốn làm việc gì, chẳng phải lấy tiền đập, cũng có thể đập chết không ít người đó sao?
Suy nghĩ của Hứa Quan Hoa hơi đơn giản, y dù sao cũng là quân nhân, đối với việc kinh tế làm thế nào để khống chế cục diện chính trị, y không có những khái niệm cụ thể, chỉ là nghĩ đơn giản một chút mà thôi. Y không biết đằng sau việc Lý Thấm tuyên bố thực lực kinh tế của Hạ Tưởng, thì cũng đang bắt tay bố trí bước tiếp theo trong kế hoạch thu mua lớn.
Còn Tùng Phong Nhi quả thật cũng dưới yêu cầu của Lý Thấm đã dốc toàn lực vào kế hoạch kinh tế lớn, vì thông suốt con đường trong hiện tại và tương lai của Hạ Tưởng mà lập một nền móng vững chắc.
Hứa Quan Hoa trở lại Dương Thành, Lý Thấm và Tùng Phong Nhi tham gia kế hoạch kinh tế lớn, y không thể xen tay vào được. Đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc đang tổ chức nhiệt liệt ở Bắc Kinh, cũng không liên quan gì đến y. Việc y cần làm bây giờ là dọn sạch những thế lực còn lại của Ngô Hiểu Dương, hoàn thành bước thu quan cuối cùng.
Nếu không ngoài dự liệu, tin tức Ngô Hiểu Dương chết cũng chưa được chính thức công bố sau khi hai đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc kết thúc, e rằng còn phải kéo dài thêm vài tháng nữa. Nhưng cho dù chưa chính thức công bố hay chính thức công bố, bây giờ trong Quân khu Dương Thành dường như tất cả mọi người đều biết Ngô Hiểu Dương đã tạm biệt cõi trần rồi.
Bởi vậy, công việc dọn dẹp thế lực còn lại của Ngô Hiểu Dương, cũng tiến triển thuận lợi hơn.
Những người thuộc phe Ngô Hiểu Dương, có nhiều người bị xử bắn, còn có những người khác phải lên hầu tòa án quân sự, cơ bản cũng là những số mệnh bị miễn chức tới đáy. Ngoài ra cũng chỉ còn lại mấy vị thiếu tướng lâu năm nữa mà thôi.
Tình thế rất tốt đẹp, Hứa Quan Hoa rất vui mừng. Thi Khải Thuận sau khi trải qua vài ngày cách ly, đã được trả tự do. Nhưng nếu không ngoài dự tính, Thi Khải Thuận sẽ nhanh chóng từ chức vì bệnh nặng, vị trí của lão sẽ do Mộc Phong tiếp nhận.
Không sai, Tổng bí thư đã ký lệnh bổ nhiệm, Mộc Phong được chính thức được thăng chức lên thiếu tướng!
Còn Hứa Quan Hoa cũng được tiến thêm một bước, thăng tiến lên làm trung tướng, cũng tiếp nhận cương vị Tư lệnh quân khu Dương Thành của Ngô Hiểu Dương!
Thế lực của lão Cổ, giành được thắng lợi lớn.
Nói thật, nếu không phải lão Quý và lão Trịnh đứng sau thúc đẩy, bước tiến của Hứa Quan Hoa và Mộc Phong cũng không thể lớn như vậy được. Cũng phải thừa nhận, cũng bởi vì kế hoạch tỉ mỉ của Hạ Tưởng, cùng với những lời nói bi thương của Hạ Tưởng trong Quân ủy, mới khiến phía Quân ủy cảm thấy áp lực tăng gấp bội. Nếu không Hứa Quan Hoa và Mộc Phong muốn tiến nhanh như vậy, cũng sẽ gặp phải những lực cản rất mạnh.
Đương nhiên, cũng phải có tác dụng quan trọng của Tỉnh ủy Lĩnh Nam, đặc biệt là có Trần Hạo Thiên ra mặt, mang lại một áp lực không nhỏ cho Quân ủy. Nhưng trong lòng Hứa Quan Hoa biết rõ, đằng sau việc Hứa Quan Hoa ra mặt, là thay Hạ Tưởng ra mặt, chứ không phải thay y, y và Trần Hạo Thiên cũng không có giao tình gì.
Cho dù như thế nào, Hứa Quan Hoa cũng phải chấp nhận những tác dụng quan trọng của Hạ Tưởng bên trong sự việc này. Đối với sự phó thác của tướng quân Cổ Lão và hành động của Hạ Tưởng, y tán thành bằng cả hai tay.
Quân khu Dương Thành bây giờ về thực chất sắp biến thành họ Hứa rồi, nhưng trước đó, Hứa Quan Hoa còn một việc phải hoàn thành. Theo như lời những thế lực còn lại của Ngô Hiểu Dương tiết lộ, số tiền Ngô Hiểu Dương tham ô cực kỳ lớn, có thể nói là một vụ án tham ô của tướng cấp cao lớn nhất từ sau khi dựng nước đến nay!
Còn nữa, phần lớn chứng cứ đã nhắm vào các cán bộ cấp cao của Quân ủy!
Hứa Quan Hoa không chỉ có chấn động và kinh ngạc, mà còn bất an. Việc trong quân đội không thể lý luận như bình thường. Nếu ở địa phương, cho dù có liên quan đến cán bộ cấp Phó nhà nước, nếu làm đúng, cũng có thể khiến đối phương ngã ngựa. Nhưng trong quân đội, liên quan đến những cán bộ cấp cao, rất khó để khiến đối phương phải ngã ngựa, thậm chí chỉ hơi không cẩn thận, rất có thể chính mình lại bị hại.
Phải thật cẩn thận ứng phó mới được, vừa phải đạt được mục đích chính trị nhất định, cảnh cáo một số người không được hành động thiếu suy nghĩ, vừa phải bảo vệ một bộ phận thế lực còn lại của Ngô Hiểu Dương biết khai báo ra sự thật làm lợi thế. Hứa Quan Hoa cũng đang đối diện với cuộc khảo nghiệm khốc liệt.
Làm thế nào lợi dụng sự kiện Ngô Hiểu Dương để tiến thêm một bước trong việc củng cố thành quả, mở rộng địa bàn, chính là nhiệm vụ quan trọng của Hứa Quan Hoa trong thời điểm hiện tại. Y phải làm được việc tận dụng được tất cả mọi khả năng có lợi, để lần đầu tiên toàn diện mở rộng thế lực trong quân đội của Hạ Tưởng.
Đồng thời với việc Hứa Quan Hoa dốc sức đẩy mạnh kế hoạch trong quân đội, Lý Thấm và Tùng Phong Nhi cũng đang thương thảo cục diện toàn quốc bước tiếp theo trong kế hoạch kinh tế lớn của Hạ Tưởng.
So với việc trước kia chỉ làm trong phạm vi một tỉnh, bây giờ tầm mắt của Lý Thấm đã phóng ra cả nước. Nếu đem tổ chức kinh tế của Hạ Tưởng so sánh với một công ty cổ phần lớn, thì Liên Nhược Hạm là Chủ tịch Hội đồng quản trị, Lý Thấm là Tổng giám đốc, Tùng Phong Nhi là Phó tổng giám đốc.
Còn về những người khác, ví dụ Tiếu Giai, Tề Á Nam, Tôn Hiện Vĩ, Tiêu Ngũ, đều là các cổ đông.
Liên Nhược Hạm phụ trách toàn bộ kế hoạc và điều phối tài chính, Lý Thấm phụ trách các tình tiết cụ thể và hành động. Trước đó, Liên Nhược Hạm đã mở một cuộc họp quy mô lớn, truyền đạt ba chỉ thị tinh thần của Hạ Tưởng.
Thứ nhất, trước tiền đề tiến thêm một bước trong việc hoàn thiện kết cấu kinh tế hiện thời, giai đoạn hiện nay, phần lớn sản nghiệp phải lấy việc nâng cao tổng sản lượng tài chính và quy mô kinh tế làm mục đích chính, tranh thủ làm tăng thêm giá trị sản lượng và giá trị thị trường.
Thứ hai, tranh thủ thời gian 3 – 5 năm, khống chế hoàn toàn nghành sản xuất thực phẩm trong nước, thông qua hình thức tham gia cổ phiếu hoặc khống chế cổ phiếu, dần dần khống chế toàn bộ nguồn nguyên liệu, sản xuất và tiêu thụ thực phẩm trong tay, từ đó hoàn thành mục tiêu bước đầu là nắm chắc ngành sản xuất thực phẩm an toàn trong nước. Dân dĩ thực vi thiên, để người dân ăn được những thực phẩm an toàn, là một trong những mong ước của Hạ Tưởng.
Thứ ba, tranh thủ thời gian 5 – 10 năm, dần dần khống chế ba ngành lớn trong nước là thực phẩm, y dược và nguồn năng lượng, cơ bản giải quyết được ba khó khăn không nhỏ của người dân. Vấn đề an toàn thực phẩm nếu không được giải quyết, thì có kiếm nhiều tiền cũng không có cảm giác an toàn. Không loại trừ những món lãi kếch xù của ngành y dược, thì giàu có và bần cùng chỉ cách nhau trong một lần bệnh nặng. Vấn đề năng lượng không được giải quyết, sẽ dẫn đến hàng loạt vấn đề lớn khác, vật giá tăng cao, chi phí đời sống tăng lên, chỉ số hạnh phúc của người dân giảm xuống. Nếu nói rộng hơn, nguy cơ năng lượng thậm chí có thể khiến đất nước dao động bất an.
Hạ Tưởng đang chơi một ván cờ lớn, may mắn chính là, lực lượng quân sự, hắn có lão Cổ giúp đỡ, có Hứa Quan Hoa và Triệu Minh Khắc thực hiện cụ thể. Về kinh tế, hắn có Liên Nhược Hạm trấn thủ, có Lý Thấm và Tùng Phong Nhi thi hành.
Nhưng nếu rời khỏi thực lực chính trị, lực lượng quân sự chỉ huy không được, lực lượng kinh tế cũng không thể hô mưa gọi gió. Có một việc hiện tại Hạ Tưởng vẫn đang cố gắng thúc đẩy chính là, đảm bảo con đường chính trị của hắn càng thêm rộng lớn, tiền đồ càng thêm rộng mở.
Bố cục trong lực lượng quân sự, hắn có thể không cần đích thân tham gia. Kế hoạch của tổ chức kinh tế, hắn có thể chỉ chỉ đạo mà không trực tiếp tham gia, nhưng con đường chính trị, hắn lại phải tự làm!
Là một Phó bí thư Tỉnh ủy, có lẽ trong đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc cũng không có nhiều cơ hội để xuất hiện, nhưng một Hạ Tưởng cách xa ánh đèn flash, lại đứng ở đằng sau, lợi dụng thời cơ tốt toàn bộ các cán bộ lớn của các Tỉnh ủy đều tập trung về Bắc Kinh, cuộc hội ngộ lớn này, hắn sẽ triển khai hàng loạt hành động phía sau!
Phải nói là, đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc lần này sẽ là một phong vân tế hội (cuộc tụ hội lớn) cuối cùng trước nhiệm kỳ mới, không thể bỏ lỡ cơ hội. Hoặc cũng có thể nói, đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc là một cơ hội cuối cùng để Hạ Tưởng triển khai kế hoạch trên toàn diện dưới sự che chở của Tổng bí thư và Thủ tướng. Sau nhiệm kỳ mới, sẽ là một cục diện hoàn toàn khác.
Chỉ còn hơn nửa năm nữa, trong nửa năm, hắn có thể đi đến bước nào, có thể từ một cây đại thụ trở thành một rừng rậm, cho dù có mưa gió lớn thế nào cũng không thể phá hủy hắn được hay không, tất cả đều nhờ vào quá trình hành động.
Ngày thứ ba của đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc, về cơ bản Hạ Tưởng đã hoàn thành mọi sắp đặt, cùng nhóm người Trần Phong, Tiền Cẩm Tùng, Mai Thái Bình, Phó Tiên Phong, tiến hành cuộc nói chuyện sâu sắc hơn. Hoàn thành bố cục giai đoạn thứ nhất cho thế cục sau này.
Khi Trần Phong nghe nói y có hy vọng được tiến vào Hội đồng nhân dân đảm nhiệm Phó ủy viên trưởng, giải quyết việc đãi ngộ cấp phó Nhà nước, liền bất ngờ, gắt gao cầm tay Hạ Tưởng, kích động đến nỗi nói không nên lời. Ai ngờ được, năm đó y chỉ vô tình điều Hạ Tưởng từ cấp huyện đến bên cạnh y, hôm nay y lại có được báo đáp lớn như vậy, lớn đến nỗi khó có thể tưởng tượng được!
Điều Hạ Tưởng đến bên cạnh, là chuyện may mắn và sáng suốt nhất cả đời mà y đã làm.
Một tuần sau, đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc chính thức kết thúc, trong buổi họp báo Thủ tướng trả lời phóng viên, Thủ tướng thâm tình chỉ ra một việc, lúc đó cũng không khiến nhiều giới truyền thông suy đoán. Nhưng không ai ngờ được là, ngay ngày thứ hai sau khi đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc kết thúc, xảy ra một chuyện lớn kinh động đến cả nước và cả thế giới!