Lần trước Ngô Hiểu Dương và Quý Như Lan hợp lại, cho Mộc Phong một đao. Sau đó tuy rằng Mộc Phong bị Hứa Quan Hoa đưa đi từ Cục công an thành phố một chút không thương tích, nhưng người đã mất rồi, khiến danh tiếng, hình tượng của Mộc Phong ngày càng giảm đi.
Ngô Hiểu Dương cũng rất là phấn chấn, thậm chí còn khen bắt đầu thuận lợi. Dù sao trong số lần đối kháng của y và Hạ Tưởng, chưa từng có một lần thắng lợi mang tính quyết định, băng video Mộc Phong chật vật bị cảnh sát giao thông đưa đi, khiến y thoải mái cười to.
Kỳ thật Ngô Hiểu Dương không có ý thức được chỗ đáng buồn của chính mình, với cấp bậc của y, là sự tồn tại bao nhiêu người cần ngưỡng mộ. Muốn làm gì đó với ai, chỉ cần một câu nói sẽ khiến đối phương sống không bằng chết, không ngờ hiện tại đã nghèo túng tới bước thực tại không làm gì được Hạ Tưởng mà chỉ có thể lao vào những người bên cạnh hắn. Hơn nữa còn là kế hoạch hãm hại, thật sự là thủ đoạn thấp kém!
Ngô Hiểu Dương càng vui vẻ hơn chính là, Lý Dật Phong vừa được Hạ Tưởng đề bạt lấy cũng xảy ra vấn đề.
Tuy rằng Mộc Phong và Lý Dật Phong xuất hiện đều là vấn đề nhỏ, nhưng là con cóc rơi xuống chân, không cắn cũng có thể khiến người ta ghê tởm, hai trợ lực lớn đắc lực nhất của Hạ Tưởng ở Lĩnh Nam đồng thời gặp chuyện không may, quả thật là chuyện tốt làm cho người ta thoải mái tâm tình.
Ngô Hiểu Dương cũng biết sự phản kích của Hạ Tưởng sẽ rất nhanh, nhưng không ngờ sau mấy ngày đã bắt được Phó chủ tịch huyện đã tặng lễ cho Lý Dật Phong, thậm chí còn vung đao lớn, ngay cả Lăng Trấn Hà lực lượng hậu bị của nhà họ Quý mà Trần Hạo Thiên đều băn khoăn ba phần cũng đáp lời ngã ngựa. Thực tại khiến Ngô Hiểu Dương khá là giật mình, Hạ Tưởng thực sự dám khiêu chiến với quyền uy nhà họ Quý?
Tuy nhiên lại nghĩ, Ngô Hiểu Dương rất chờ mong Hạ Tưởng ra tay mạnh với nhà họ Quý, y sẽ ngư ông đắc lợi, không ngờ sau sự việc nhà họ Quý cũng không trả đòn, ngược lại còn trầm mặc, dường như ngầm thừa nhận sự ngã ngựa của Lăng Trấn Hà, hoặc là đã bị Hạ Tưởng đánh cho sợ rồi?
Tiếp sau đó tin tức Phó chủ tịch thường trực HĐND Minh Giang nghỉ bệnh dài hạn được truyền ra, Ngô Hiểu Dương càng hít phải một hơi khí lạnh. Hạ Tưởng chẳng những thủ đoạn dầy đặc hơn nữa còn rất cay độc, từng chiêu đánh lên điểm yếu của nhà họ Quý, nhà họ Quý chịu để yên mới lạ. Y lại một lần nữa chờ mong nhà họ Quý có thể vung tay lớn đánh vùi dập Hạ Tưởng.
Kết quả lại khiến y thất vọng, nhà họ Quý vẫn như cũ trầm mặc không nói.
Nếu Ngô Hiểu Dương không hiểu dụng ý của nhà họ Quý, là thông qua Trương Lực muốn đối thoại với Quý Như Lan. Kết quả tin tức Trương Lực đáp lại chính là, Quý Như Lan cuối cùng thân thể không khoẻ, khi cần, sẽ liên hệ sau với y.
Khiến cho Ngô hiểu dương rất không vui.
Quý Như Lan không coi y là bạn hợp tác, chỉ coi y là vai phụ làm trợ thủ vẫy tay thì tới xua tay thì đi.
Trong cú trả đòn liên tiếp của Hạ Tưởng, sau khi Quý Như Lan trở nên mặt lạnh với y, tâm tình của Ngô Hiểu Dương không còn thoải mái như thế nữa. Hơn nữa y còn nghe nói Phù Uyên còn đang ở Quân ủy đi thyết khách mấy vị cấp cao gật đầu, muốn bắt y, y liền giận đến mức nhức răng. Chỉ có điều Phù Uyên cấp bậc quá cao, lại là đời sau của người lãnh đạo khai quốc, y không làm gì được, chỉ có thể chịu đựng.
Cũng may trong Quân ủy có người đỡ y, tạm thời vô lo.
Nhức răng không phải phát bệnh là thực sự mất mạng, duy nhất khiến Ngô Hiểu Dương cảm thấy vui mừng chính là, sự kiện Lý Dật Phong Hạ Tưởng có thể vãn hồi ảnh hưởng, sự kiện Mộc Phong Hạ Tưởng chỉ có thể nhịn, không có cách nào để gỡ hòa một ván, càng khiến y sung mãn chờ mong đó là việc Diệp Thiên Nam đến nhậm chức!
Diệp Thiên Nam là đồi thủ cũ của Hạ Tưởng lại là cao thủ chính trị rất có trí tuệ chính trị. Lần này gac đến Lĩnh Nam, nhất định có thể nhẹ nhàng mà bẻ chân sau của Hạ Tưởng, khiến Hạ Tưởng cầm đá ném vào chân của mình.
Tuyệt đối thật không ngờ, chan chứa chờ mong Diệp Thiên Nam hôm nay trong phạm vi tầm nhìn của y, đã xảy ra xung đột không coi là kịch liệt với con trai của y. Nếu như không tính cú va chạm cuối cùng này, Ngô Hiểu Dương thậm chí cho rằng y và Diệp Thiên Nam còn có khả năng bắt tay giảng hòa, y và Uông Thanh Thành cũng có cơ hội hóa giải hiềm khích trước kia, nhưng cuối cùng cú va chạm đã làm tan giấc mộng của y!
Nhất là khi nhìn thấy xe chuyên dụng của Uông Thanh Thành và Diệp Thiên Nam sau khi đụng phải người, dừng cũng không dừng vẫn nghênh ngang mà đi, y liền biết, Uông Thanh Thành và Diệp Thiên Nam rất rõ người bị đụng đó là ai. Không dừng xe chính là bày rõ thái độ vạch rõ giới hạn với y.
Ngô Hiểu Dương vừa đau lòng con trai bị thương, vừa căm hận kỹ xảo của Hạ Tưởng. Thậm chí đối với sự lạnh lùng của Uông Thanh Thành và Diệp Thiên Nam, cũng rất có ý kiến nhưng lại không cho rằng Ngô Công Tử có lỗi. Bởi vì sự việc hôm nay, vốn là đội ngũ thi công có lỗi trước!
Ngô Hiểu Dương nhìn đống lộn xộn khắp nơi, chăm chú nhìn khuôn mặt hăng hái của Mộc Phong, mới ý thức ra Mộc Phong mượn chuyện hôm nay để hãnh diện, chẳng khác nào là hòa một ván. Y nghĩ thông tình tiết này, răng càng đau hơn, mồ hôi lạnh đều toát ra.
Hôm nay Hạ Tưởng mượn vụ việc đào hố - cũng không phải là cái hố quá lớn gì, đã chôn sống y, vùi con trai y, ly gián Diệp Thiên Nam, còn bày ra cho Lâm Song Bồng một đường, lại khiến Hứa Quan Hoa và Mộc Phong ra đầu ngọn gió. Thật đúng là tính không lộ chút sơ hở, có thù báo thù, chỗ xấu của kẻ địch, chỗ tốt giữ cho mình, bàn tính rất khôn khéo.
Gần như có thể khẳng định chính là, Ngô Công Tử rất không may mà bị thương… Ngô Hiểu Dương đánh một đấm xuống ghế:
- Hạ Tưởng, ngươi thật là khá.
Tống Cương sẽ không cân nhắc tính kế như thế nào với Hạ Tưởng như Thi Khải Thuận, y chỉ biết đơn giản rõ ràng mà giải quyết vấn đề, lạnh lùng nói:
- Tư lệnh, Hạ Tưởng đã hại chết không ít anh em ở tỉnh Tương, Quân khu có không ít anh em đang chờ giành mấy mạng chó của y để báo thù cho anh em chết oan của Quân khu tỉnh Tương. Tôi ra mặt thu dọn Hạ Tưởng, nếu sự việc bại lộ, mình tôi sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm…
- Không vội.
Ngô Hiểu Dương chậm rãi lắc lắc đầu,
- Hạ Tưởng bây giờ là nhân vật trung tâm của thế lực gia tộc, không dễ dàng đụng vào, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, không thể cá chết lưới rách. Y trên có sự chiếu ứng của Trần Hạo Thiên, bản thân lại là Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, nghe nói lại giành được sự tín nhiệm của Tổng Bí thư, một khi động đến y, sẽ tác động đến ánh mắt của quá nhiều người.
Ngô Hiểu Dương không phải không muốn diệt Hạ Tưởng, chỉ là vầng sáng trên đầu hắn quá chói mắt, không dám tùy tiện ra tay mà thôi.
- Tôi không chờ được, Tư lệnh, Hạ Tưởng rất càn rỡ, tôi hiện tại rất mong bắn chết hắn, cùng lắm thì thay hắn đền mạng, một mạng đổi một mạng, tôi cũng không thua lỗ.
Tống Cương ánh mắt lộ ra sự hung hãn.
Ngô Hiểu Dương gật đầu khen ngợi:
- Cậu có lòng là được rồi, về sau chuyện này không được nhắc lại nữa. Tôi không muốn có ngày như thế, chỉ cần Hạ Tưởng không khinh người quá đáng, thì tất cả dựa theo quy củ, tuy nhiên ngộ nhỡ có một ngày như vậy… Tống Cương, cậu thật sẽ có đất dụng vó đấy.
- Tôi chờ lệnh bất cứ lúc nào!
Tống Cương nói chắc như đinh đóng cột.
Tỉnh ủy.
Khi mấy chiếc xe bị méo mó chạy vào trong trụ sở Tỉnh ủy, các lãnh đạo Tỉnh ủy ra nghênh đón đều hết sức giật mình kinh hãi.
Hạ Tưởng vừa xuống xe liền tự phê bình với Trần Hạo Thiên và Mễ Hỏa Kỷ, thành khẩn nhận lỗi với sự kiện đột phát ngày hôm nay, biểu thị nguyện ý tiếp nhận mọi xử phạt và phê bình của Tỉnh ủy. Đồng thời cũng làm nhẹ đi trách nhiệm của Lâm Song Bồng, bày tỏ bản thân nhận toàn bộ trách nhiệm.
Sự thành khẩn của Hạ Tưởng lại khiến Uông Thanh Thành ngượng ngùng, ra mặt lần nữa thay Hạ Tưởng che dấu. Diệp Thiên Nam không tiện nhiều lời, cấp bậc của gã không đủ, không dám xen mồm.
Trần Hạo Thiên sớm đã nghe nói về bất ngờ hôm nay, liền làm bộ không nặng không nhẹ phê bình Hạ Tưởng mấy câu, nhưng lại trọng điểm nói bóng gió Lâm Song Bồng một hồi, sau đó lại đích thân tạ lỗi với Uông Thanh Thành.
Đường đường Ủy viên bộ Chính trị tỏ ý xin lỗi với ông ta, khiến Uông Thanh Thành rất cảm thấy dễ chịu, vội cung kính mà khách khí vài câu. Nói ra kỳ thật Trần Hạo Thiên chót vót trên cao, ngay cả việc ra mặt tiếp đón cũng không cần, có thể ở trong sân nghênh đón một chút, đã là nể mặt ông ta lắm rồi.
Mễ Kỷ Hỏa cũng chiếu lệ bày tỏ mấy câu, sau đó trước tiên tổ chức hội nghị thường vụ, do Uông Thanh Thành tuyên bố quyết định bổ nhiệm của Trung ương.
Trần Hạo Thiên, Mễ Kỷ Hỏa và Hạ Tưởng lần lượt thay nhau bày tỏ thái độ, tỏ vẻ hoan nghênh và ủng hộ với quyết định của Trung ương.
Nghi thức tiếp sau đó liền chiếu theo trình tự cố hữu đi qua sân khâu cần có, nhiệt liệt mà long trọng, đơn giản mà nghiêm trang. Diệp Thiên Nam lúc này chính thức bước vào Tỉnh ủy Lĩnh Nam, trở thành một thành viên của Tỉnh ủy Lĩnh Nam.
Diệp Thiên Nam đến, không chỉ bởi vì lập trường của bản thân gã mà mang đến những biến hóa tinh tế cho thế cục Lĩnh Nam, cũng bởi vì trải qua trên đường nhậm những tia sáng dị thường lộ ra của gã, cũng bởi vì cục diện của Lĩnh Nam mở ra một trang hoàn toàn mới.
Buổi tối, Tỉnh ủy cử hành tiệc đón khách xa đến, Trần Hạo Thiên không lộ diện, Mễ Kỷ Hỏa đích thân đến, tiệc rượu cử hành tương đối thành công, Diệp Thiên Nam trở thành đối tượng mọi người tranh nhau chúc ruợu, mà gã lại một lần nữa bày ra bản lĩnh mạnh vì gạo bạo vì tiền, nói nói cười cười với từng người, hồn nhiên mà quên đi cảnh tượng không vui hôm nay.
Trong các Ủy viên thường vụ có liên quan, Khang Hiếu và Mưu Nguyên Hải là nhiệt tình nhất, nhiều lần kính rượu Diệp Thiên Nam, ý lôi kéo tuy không rõ ràng, nhưng cũng khiến cho mọi người để ý. Hạ Tưởng thờ ơ, chỉ nhỏ giọng nói chuyện với Lâm Song Bồng.
Lâm Song Bồng là người buồn bực nhật trong cuộc tụ hội hôm nay.
Sự tình hôm nay, cuối cùng là trùng hợp hay là do con người tạo ra cũng không trọng yếu, mà quan trọng là y và Ngô Hiểu Dương xem như quyết liệt triệt để, cho dù là chủ động hay là bị động, tóm lại, y và Ngô Hiểu Dương đã không còn khả năng bắt tay giảng hòa.
Mấu chốt là sau sự tình hôm nay di chứng rất nghiêm trọng, Uông Thanh Thành nhất định sẽ có ấn tượng cực kém với y, liên quan đến sự khảo hạch về sau của Ban tổ chức Trung ương đối với y có lẽ không có cách nào để bình chọn ưu tú nữa. Còn một điểm, sự ngoài ý muốn ngày hôm nay y cần phải làm kiểm điểm với Tỉnh ủy.
Nhìn như một việc ngoài ý muốn không có bất kỳ nguyên nhân nào, nhưng sự thái dẫn phát và ảnh hưởng sâu xa là không thể đánh giá. Lâm Song Bồng trong lòng một trận bi ai, nếu sau lưng sự kiện thật sự là Hạ Tưởng gây nên, như vậy cũng tương đương với tạo với phiền toái cho Quý Như Lan, y đã nuốt vào quả đắng.
Quyết liệt với Ngô Hiểu Dương vẫn là chuyện nhỏ, làm kiểm điểm với Tỉnh ủy mới là chuyện lớn, ảnh hưởng trực tiếp đến uy vọng của y ở Tỉnh ủy. Tương đương với sức ảnh hưởng của lực lượng cấp phó tỉnh duy nhất ở Tỉnh ủy của nhà họ Quý, suy yếu đi nhiều.
Lâm Song Bồng sống mũi cay xè, không biết nên đối xử với Hạ Tưởng như thế nào, càng không biết nên đối xử thế nào với Diệp Thiên Nam. Vốn cho rằng Diệp Thiên Nam đến sẽ thay Lĩnh Nam mang đến khí tượng bất lợi cho Hạ Tưởng, bây giờ xem ra, Diệp Thiên Nam dù không liên thủ với Hạ Tưởng, cũng không có khả năng tiến gần với Ngô Hiểu Dương.
Thế cục Lĩnh Nam,, rốt cuộc sẽ có biến động như thế nào khi Diệp Thiên Nam đến? Diệp Thiên Nam tuy là một lần nữa bắt đầu hoạt động lại, tuy chỉ là Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Tỉnh ủy, nhưng y thực sự là lực lượng trung kiên của phái bình dân, ai không biết? Nếu nói Hạ Tưởng đến nhậm chức đã kết thúc lịch sử Lĩnh Nam không có thế lực gia tộc nhúng tay, vậy thì Diệp Thiên Nam đến nhậm chức, đã kết thúc lịch sử Lĩnh Nam không có thế lực bình dân tham gia!
Bỗng nhiên, Lâm Song Bồng lớ lên một ý tưởng, cuối cùng từ việc Diệp Thiên Nam đến nhậm chức, phát hiện điểm thiết nhập có thể giữ cân bằng Hạ Tưởng!