Lúc này sắc mặt của Uông Thanh Thành sợ tới mức biến sắc.
Diệp Thiên Nam cũng không giữ được bình tĩnh, nói lắp ba lắp bắp:
- Phó, phó bí thư Hạ, Ngô Hiểu Dương kiêu ngạo như thế sao?
Hạ Tưởng thở dài một tiếng:
- Anh Thiên Nam vừa tới, có chút tình hình hiểu không rõ, thôi đi, trước không nói, tôi đi một chút, đồng chí Song Bồng một mình thật đúng là ứng phó không nổi. Tuy nhiên cũng lạ, Ngô Công Tử rõ ràng biết ngồi trên xe chính là phó trưởng ban Uông, còn không nhường đường, thật là không hiểu chuyện…
Hạ Tưởng xuống xe mà đi, Uông Thanh Thành ánh mắt lạnh lùng:
- Thiên Nam. Ngô Hiểu Dương đúng là có một đứa con quý hóa.
Ngô Công Tử không có gia giáo, không chỉ Dương Thành ngay cả Bắc Kinh không ít người cũng được biết đến. Tuy nhiên ánh mắt của Diệp Thiên Nam chỉ nhìn phía ngoài cửa sổ, bóng dáng kiên trì dứt khoác vội vàng rời đi của Hạ Tưởng, khiến trong lòng y thậm chí sinh ra ảo giác, tuy nhiên vẫn là ổn định tâm thần, nói
- Ngô Công Tử có lẽ cũng không phải cố ý nhắm vào chúng ta, mà là muốn Hạ Tưởng không chịu nổi.
- Tôi mặc kệ y xuất phát từ ý muốn gì, ngăn cản xe của tôi là không được.
Uông Thanh Thành chưa từng chịu nỗi nhục như vậy, tức giận nói
- Thiên Nam, anh phải xem kỹ một lần nữa quan hệ của anh và nhà họ Ngô, có tên phá hoại Ngô Công Tử này, anh sớm muộn gì cũng sẽ gặp họa.
Uông Thanh Thành vì Diệp Thiên Nam được trọng dụng lần nữa, ở dưới ban tổ chức Trung ương cũng tốn không ít sức lực, mối quan hệ cá nhân giữa ông và Diệp Thiên Nam cũng không tồi, Diệp Thiên Nam bình thường rất có chủ kiến, nhưng có lời nói của hai người có ảnh hưởng rất lớn đối với y, một là Thủ tướng, người kia chính là Uông Thanh Thành.
Lời nói Uông Thanh Thành, trực tiếp đào một cái hào rộng trong quan hệ hợp tác giữa Diệp Thiên Nam cùng với Ngô Hiểu Dương khi đảm nhiệm ở Lĩnh Nam
Lại nhìn sau khi Hạ Tưởng xuống xe, chen chúc đi tới quân đội, hai người trước mặt, theo thứ tự hướng Hạ Tưởng cúi chào, Hạ Tưởng lần lượt cùng hai ngươi bắt tay, cũng không biết nói mấy câu gì, hai người lại cúi chào mà đi.
Hai người mang đến gần trăm binh lính, trái phải hai bên, chỉnh tề mà đứng ở hai bên đường, vì đoàn xe ngăn ra một quãng đường lớn. Hiển nhiên, quân lính mới tới và quân lính gây rối không phải cùng chung phe.
Trong lòng Uông Thanh Thành liền thoáng ra rất nhiều:
- Đồng chí Hạ Tưởng rốt cuộc so với Lâm Song Bồng càng có thủ đoạn, đối phó quân lính, vẫn là quân lính mạnh mẽ nhất. Thiên Nam, anh phải học hỏi tác phong quyết đoán nhanh gọn, dứt khoát của Hạ Tưởng, người làm việc lớn không quan tâm tới những chuyện nhỏ nhặt.
Diệp Thiên Nam im lặng gật đầu, nghĩ thầm hay cho một Hạ Tưởng, mây mưa thất thường, vừa nãy Uông Thanh Thành đối với hắn còn rất bất mãn, trong nháy mắt đã tán dương khen ngợi đối với hắn, thật sự là bại cũng Hạ Tưởng, thành cũng Hạ Tưởng.
Lại suy ngẫm lại, nếu sự việc hôm nay là do một tay Hạ Tưởng sắp xếp, chẳng những khiến Lâm Song Bồng và Ngô Hiểu Dương bất hòa, lại khiến Uông Thanh Thành và y đối với Ngô Hiểu Dương mang hận trong lòng, đồng thời lại khiến y và Hạ Tưởng phải cùng chung một mối thù, kết cục hôm nay, chẳng những là khắp nơi đầy sát khí, lại nhất cử vô số tiện, có thể dùng mà kít mít không chút kẻ hở để hình dung.
Diệp Thiên Nam không dám khẳng định phỏng đoán của mình, vẫn là trong lòng bất an. Hôm nay là ngày đầu nhậm chức, nhân vật trong giới chính quyền ai cũng chú ý vận may, trước thì gặp phải đào hầm, sau lại đi đường vòng, rồi thì bị chặn đường đi lại, trong lòng y vô cùng không vui, đối với cha con nhà họ Ngô ngày càng căm giận.
Sau khi Lâm Song Bồng xuất hiện, Diệp Thiên Nam liền biết Ngô Công Tử khẳng định sẽ biết bên trong xe là ai, lại vẫn như cũ bày ra thái độ không chịu nhượng bộ, rõ ràng không để ý đến y.
Nghĩ lại cũng phải, ban đầu y còn muốn ôm kẻ thù của kẻ thù làm bạn, cùng liên kết với Ngô Hiểu Dương, hiện tại đi sâu vào tưởng tượng, phó trưởng ban Uông nói cũng đúng, có Ngô Công Tử như là một thứ phế thải, hợp tác giữa y và Ngô Hiểu Dương, sớm muộn gì cũng sẽ bị Hạ Tưởng trở tay lợi dụng.
Là phải một lần nữa xem kỹ lập trường ở Lĩnh Nam một chút… Diệp Thiên Nam hít sâu một hơi, cho rằng Hạ Tưởng ra mặt, lại có quân đội bảo vệ, khẳng định đoàn xe có thể lưu hành an toàn, không ngờ đoàn xe mới lại lấy lại tốc độ, đột nhiên lại có biến cố xảy ra.
…
Vốn Ngô Công Tử trong phút chốc thấy Hứa Quan Hoa và Mộc Phong mang binh lính xuất hiện, cũng đã quyết định dừng tay lại. Y cũng rõ không thể quá đắc tội với Lâm Song Bồng, quân khu Dương Thành dù sao cũng ở trên đất Dương Thành, y cũng có nhiều buôn bán cần Lâm Song Bồng rộng lòng giúp đỡ, nếu thật sự hoàn toàn chọc giận Lâm Song Bồng, nếu Lâm Song Bồng làm khó y khắp chốn, thì y sẽ khó sống trên đất Dương Thành.
Chủ yếu còn có một điểm, Hứa Quan Hoa và Mộc Phong xuất hiện rất đúng lúc, binh lính mang đến đều là binh lính chính qui của họ, chỉ nghe bọn họ hiệu lệnh, tức là nói, hiện tại về số người đã không chiếm thượng phong, không còn nắm chắc phần thắng, chi bằng thấy chuyển biến tốt thì thu tay vậy
Nhưng Hạ Tường vừa ra mặt, Ngô Công Tử nháy mắt lại thay đổi chủ định.
Hạ Tưởng bước đi ung dung kiên quyết không dao động, mỗi một bước đi đều giống như dẫm vào lòng của y, khiến trong lòng ngực tích tụ lửa giận rất lâu của y không thể đè nén được nữa, thiêu đốt rừng rực, nhớ tới ở Tỉnh ủy trước mặt mọi người bị Hạ Tưởng bạt tai sỉ nhục, nhớ tới nổi thống khổ của xuất huyết bao tử ở Bắc Kinh là vì Hạ Tưởng, từ đó đến nay trên mặt vẫn còn mơ hồ phát sốt, mình mẩy còn đau ngầm, ánh mắt y bỗng nhiên đỏ bừng.
Gặp mặt kẻ thù, hết sức đỏ mắt, chính là hình dạng Ngô Công Tử giờ phút này.
Vừa lúc Hạ Tưởng và Hứa Quan Hoa, Mộc Phong nói chuyện xong, đúng lúc cần phải đi, chỉ cách xa Ngô Công Tử vài mét, y lại đột nhiên phát tác như con trâu đực cắm đầu xuống, phát điên xông thẳng tới Hạ Tưởng
Kỳ thật lần trước ở cửa nhà Họ Phó, Ngô Công Tử và Nha Nội bàn kế hoạch vây đổ nhằm vào Hạ Tưởng, bên trong còn có một cảnh Ngô Công Tử trước mặt mọi người đánh Hạ Tưởng một bạt tai, cũng chính là khiến Hạ Tưởng mất hết sĩ diện. Tuy nhiên lúc ấy nhất thời đầu óc không nghĩ kỹ, bị Hạ Tưởng giữ lại, không dám ra tay.
Hôm nay… chiếm giữ ưu thế thời cuộc, bên người lại có vô số binh lính, đánh Hạ Tưởng một bạt tai còn có thể ung dung thoát khỏi, thời cơ tốt không thể tụt mất.
Tốc độ của Ngô công tử không nhanh, bình thường cũng làm nhiều chuyện xấu bắt gà trộm chó, đánh lén đối với y mà nói là sở trường, bởi vậy y vừa ra tay, trong chớp mắt liền vọt tới bên cạnh Hạ Tưởng.
Lâm Song Bồng sợ đến ngây người.
Mộc Phong tức giận rồi.
Chỉ có Hứa Quan Hoa sau khi kinh ngạc, lại vẫn không nhúc nhích, cũng không ra tay thay Hạ Tưởng ngăn Ngô Công Tử, ngược lại khoanh tay đứng nhìn.
Mắt thấy Ngô Công Tử sẽ bổ nhào lên người Hạ Tưởng, Hạ Tưởng dường như hoàn toàn không biết gì cả lại đột nhiên bước chân nhanh hơn, bỗng nhiên hướng về phía trước lướt qua - còn kém nửa mét, Ngô Công Tử liền bổ nhào vào khoảng không.
Ngô Công Tử cho rẳng chắc thắng, thấy Hạ Tưởng không có phòng bị, liền dùng hết sức, thế sắp đắc thủ lại vồ hụt, y làm sao còn kịp rút lại bước chân, liền xông thẳng vào binh lính giữ gìn trật tự phía trước.
Binh lính là lính của Hứa Quan Hoa, cực kỳ ăn ý né sang hai bên, không có một ai giơ tay đỡ Ngô Công Tử một phen, kết quả Ngô Công Tử liền tiếp tục chạy vội về phía trước, vừa lúc đụng vào phía bên phải xe chuyên dụng mà Uông Thanh Thành và Diệp Thiên Nam đang ngồi.
Xe chuyên dùng vừa mới tăng tốc, Ngô công tử vừa lúc đụng vào một bên đầu xe, đầu tiên là cơ thể bị ô tô quẹt phải, sau đó kính chiếu hậu đụng mạnh vào cánh tay trái của Ngô Công Tử, cũng không nghe tiếng của xương bị gãy, chỉ là nghe tiếng gào thét tru lớn không cam tâm còn cả đau đớn của Ngô Công Tử, Hạ Tưởng cũng tốt, Hứa Quan Hoa cũng tốt, bao gồm cả Mộc Phong ở trong đó, đều lập tức kết luận, cánh tay của Ngô Công Tử bị gãy rồi.
Thật sự là cú va chạm vô cùng khéo.
Ngay cả Hạ Tưởng cũng âm thầm trầm trồ khen ngợi, thật đúng là đáng đời, nếu không phải là hành động nổi điên cuối cùng của Ngô Công Tử, vẫn sẽ chưa đạt tới hiệu quả lớn nhất và lợi ích lớn nhất. Va chạm này, Uông Thanh Thành làm tổn thương Ngô Công Tử. Va chạm này Diệp Thiên Nam đắc tội với Ngô Hiểu Dương. Va chạm này, vì tình hình ở Lĩnh Nam mà chôn xuống phục bút!
Nếu như là bình thường, cho dù Uông Thanh Thành là phó trưởng ban tổ chức Trung ương, xe của mình đụng phải người, cũng nhất định phải xuống xe tự mình đỡ, nhưng hôm nay, xe lại ngay cả một chút do dự cũng không có, liền nhanh chóng tăng tốc bỏ đi, chỉ còn lại Ngô Công Tử té trên mặt đất, không ngừng kêu la.
Binh lính đi theo Ngô Công Tử đến đây mặc kệ tất cả, Ngô Công Tử là con cưng của tư lệnh Ngô, đụng phải Ngô Công Tử, bọn họ chịu không nổi… liền hô hào một tiếng, mười mấy người cùng nhau vọt về phía này.
Thực ra binh lính xông về phía trước là vì cứu Ngô Công Tử hay là vì chặn lại chiếc xe chuyên dụng, đã không còn quan trọng, quan trọng là, Hứa Quan Hoa cũng tốt, Lâm Song Bồng cũng tốt, cần phải xem binh lính tấn công trở thành sự kiện tập kích! Vì thế, Lâm Song Bồng và Hứa Quan Hoa đồng thời hạ lệnh:
- Bảo vệ an toàn lãnh đạo!
Đại quân của Hứa Quan Hoa và cảnh sát Lâm Song Bồng dẫn theo cùng nhau động thủ, không chút khách khí và hơn nữa còn ra tay tàn nhẫn, hơn mười tên lính xông đến khống chế được bốn năm tên, rồi vây mấy người còn lại ở bên trong, thậm chí rút vũ khí ra, nòng súng tối om nhắm ngay vào vài tên lính không biết thân biết phận.
Mà Mộc Phong lại tự mình ra tay, động tác nhanh nhẹn đã đánh ngã ba tên lính. Lúc động thủ, vẻ mặt anh ta đầy sát khí, khiến vài tên còn lại có ý đồ phản kháng đều khiếp sợ, không dám có hành động gì nữa.
Sau khi đoàn xe hoàn toàn đi qua, Lâm Song Bồng vung tay lên, cảnh sát mới nhảy sang một bên. Theo sau Hứa Quan Hoa khẽ gật đầu, thuộc hạ của anh ta cũng tránh đường, vài tên lính mới chạy tới nâng Ngô Công Tử đang lăn mình trên mặt đất dậy, bối rối đưa y đến bệnh viện.
Ngô Công Tử vừa đi, binh lính cũng tự giải tán, hiện trường chỉ còn lại có Lâm Song Bồng, Hứa Quan Hoa và Mộc Phong - Hạ Tưởng không biết đã theo đoàn xe rời đi khi nào, không dừng lại thêm khắc nào
Lâm Song Bồng và Hứa Quan Hoa, Mộc Phong bắt tay, cảm ơn bọn họ đã kịp ra tay giải vây. Hứa Quan Hoa và Mộc Phong nói vài câu khách sáo, cũng tiễn bước Lâm Song Bồng. Đợi sau khi hiện trường khôi phục yên tĩnh, Hứa Quan Hoa mới im lặng nhìn thoáng qua hướng xa xa với vẻ mặt đầy thâm ý, nói với Mộc Phong:
- Vừa rồi anh thi thố tài năng, đúng lúc để tư lệnh Ngô nhìn thấy. Xem như anh mở mày mở mặt, tư lệnh Ngô chắc tức giận đến nổi ngủ không yên.
Mộc Phong kinh ngạc:
- Tư lệnh Ngô ở đâu? Sao mà tôi không phát hiện ra y?
Hứa Quan Hoa cười thầm, đừng nói là Mộc Phong không phát hiện Ngô Hiểu Dương đang ẩn náu không lộ diện, đến Lâm Song Bồng cũng không phát hiện, không cần nghĩ, Uông Thanh Thành và Diệp Thiên Nam ngồi ở bên trong xe cũng sẽ không biết, vừa rồi cảnh tượng cuối cùng Ngô Công Tử gặp phải, Ngô Hiểu Dương trốn trong một chiếc xe ở đằng xa kia, vừa vặn nhìn thấy hết.
Kỳ thật ngay từ đầu Hứa Quan Hoa cũng không có chú ý tới dị thường, là Hạ Tưởng trước khi rời đi âm thầm nhắc nhở anh ta, anh ta mới phát hiện, âm thầm quan sát, thật đúng là như thế, chả trách anh ta không thể không khâm phục, Hạ Tưởng quan sát tỉ mỉ còn hơn cả anh ta một quân nhân chuyên nghiệp.
Đúng vậy, ở xa xa trong một chiếc ô tô cực kỳ bình thường. Ngô Hiểu Dương và Tống Cương ngồi trong xe, Ngô Hiểu Dương vừa mới kéo ống nhòm xuống liền tức giận đến cả người phát run, trơ mắt nhìn đứa con bị đụng ngã lại không thể ra mặt cứu giúp, y bình sinh chưa hề nghẹn khuất như thế
Rất đau lòng vì Ngô Công Tử, Ngô Hiểu Dương cũng vì hành động liên thủ của Hạ Tưởng và Hứa Quan Hoa, Mộc Phong mà âm thầm khâm phục, Hạ Tưởng không những hung hăng đá y một cước, khiến Lâm Song Bồng có thù hận đối với y, cũng hoàn toàn đóng lại cánh cửa liên kết giữa Diệp Thiên Nam với y.