Nhan Dao nhìn ánh sáng trên ngực cô, bực bội và tức giận, vội vàng kéo quần áo lên, dậm chân: "Đồ khốn kiếp!".
Hoắc Lỗi thở dài trong lòng, hắn thừa nhận lời mắng này.
Ai bảo anh thực sự phản ứng chứ?
Hoắc Lỗi vẫn đang suy nghĩ về những gì đang xảy ra với mình, sau lưng chợt truyền tới tiếng cảm thán
Anh đột nhiên quay đầu lại, cô gái còn đang mắng anh vừa rồi đã ngã xuống đất, bàn tay nhỏ bé trắng nõn đang chạm vào mắt cá chân phải: "Ưm, đau quá..."
Tiếng kêu đau đớn yếu ớt mềm mại lại khiến anh suy nghĩ bậy bạ
Trong lòng vừa mắng mình, anh bước nhanh đến bên cạnh cô: "Trẹo chân rồi à?"
Nhan Dao cau mày, mắt cá chân quá đau, cô nhìn người đàn ông cao lớn đang ngồi xổm trước mặt, nuốt lời từ chối.
Bàn tay to xương xẩu của người đàn ông nắm lấy mắt cá chân cô, những vết chai mỏng trên ngón tay thô ráp cào lên làn da mỏng manh của cô, mang đến một cơn ngứa ngáy tê dại, cô cắn môi để kìm nén câu cảm thán sắp được nói ra.
"Không thành vấn đề, để tôi giúp cô.” Hoắc Lỗi buông mắt cá chân trắng nõn không tì vết của cô ra, nói với giọng khàn khàn.
Yết hầu của anh hơi lên xuống, những ngón tay của anh dường như vẫn còn chạm vào làn da mịn màng của cô.
Kìm nén sự kỳ lạ trong lòng, anh ngước lên nhìn nơi mình đỗ xe, nhẹ giọng nói: "Để tôi đưa cô lên xe."
Nhan Dao không nói gì, chỉ gật đầu.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô được người đàn ông bế ngang lên theo kiểu công chúa.
"A!” Cô kêu lên một tiếng, theo bản năng đưa tay đỡ lấy ngực anh.
Nhiệt độ cơ thể thiêu đốt của người đàn ông xuyên qua quần áo, mùi nồng nặc của hormone nam đập vào mặt cô, cô thực sự cảm thấy anh rất thơm.
Cô vẫn có thể cảm nhận được cơ bắp mạnh mẽ trên ngực anh, cứng và đàn hồi, không biết cảm giác chạm vào là như thế nào
Nhận ra mình đang làm gì, cô đột nhiên ngước lên bắt gặp ánh mắt đang nhìn xuống của người đàn ông.
Lúc này, cô đỏ mặt yếu ớt, lặng lẽ buông tay anh ra, cúi đầu xuống, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Hoắc Lỗi cũng rất chột dạ.
Người con gái nhỏ bé trong vòng tay anh thơm tho mềm mại, mà ©ôи th!t lớn bên dưới của anh không mềm mại chút nào, may là anh đang mặc quần đen, lại là ban đêm, đèn đường khá mờ, nên nhìn cũng không rõ lắm?
Anh phải bế cô càng cao càng tốt, kẻo cô lại đụng phải "bằng chứng phạm tội" của anh.
Hai người im lặng cho đến khi đi đến một chiếc xe địa hình, Hoắc Lỗi đặt Nhan Dao xuống đất: "Chờ một chút."
Anh nhanh chóng mở cửa ghế sau, đỡ Nhan Dao lên xe.
Khi cô đã ngồi, anh lên xe ngồi xuống bên cạnh cô, nắm chân phải của cô đặt lên đầu gối anh.
"Có thể hơi đau đấy.” Hoắc Lỗi sờ sờ mắt cá chân bị bong gân của cô, nhắc nhở.
Nhan Dao còn đang suy nghĩ xem đau đớn đến mức nào, nhưng cô nghe thấy một âm thanh rắc thật lớn, một cơn đau rất lớn ập đến.
Cô “a” lên một tiếng thảm thiết.
"Được rồi, không sao rồi.” Người đàn ông nhẹ giọng nói, Nhan Dao nghiến răng, đôi mắt ướt át trừng mắt hung tợn nhìn anh.
Cái này mà kêu là đau một chút cái nỗi gì, rõ ràng là đau muốn chết ấy.
"Về nhà nhớ chườm lạnh cho đỡ sưng nhé.” Anh dặn dò.
Nhan Dao kiêu ngạo ừm một tiếng, không nói lời cảm ơn, cuối cùng lên tiếng: "Tôi muốn trở về chung cư, anh đưa tôi về đi."
Giọng điệu của cô tự nhiên đến mức Hoắc Lỗi sững sờ trong chốc lát.