Bà ta hận sắt không thành thép: "Con không thể để mẹ nở mày nở mặt được sao? Với thân phận hiện tại của con, con nên cảm tạ vì có thể leo lên nhà họ Vương."
Nhan Dao dừng lại, lặng lẽ nghe giọng nói trong điện thoại, trong lòng cảm thấy hờn dỗi và đau đớn.
Cô hít một hơi thật sâu và hỏi từng chữ một: "Thân phận của con sao cơ?"
Phía bên kia im lặng.
"Họ Vương là một người thối nát, nổi tiếng là đùa giỡn với phụ nữ, cho nên… chẳng lẽ con chỉ xứng với loại đàn ông này thôi sao?".
"Chỉ vì ba con đã mất nên con thậm chí còn không đủ tư cách để tìm một người đàn ông tốt sao?" Cuối cùng cô nghẹn ngào, nước mắt nhòe đi.
"Vậy mẹ có biết thân phận của mẹ là gì không?" Nhan Dao không nhịn được mà lớn tiếng hỏi: "Mẹ là mẹ con, mẹ ruột của con đấy… Mẹ có nhớ không vậy? hả mẹ…”
Hoắc Lỗi nhìn cô gái đang ngồi xổm trên mặt đất khóc lóc, bả vai run lên, anh càng đau lòng hơn.
Anh đơ người sau lưng cô, cầm một gói khăn giấy anh đã mua từ một quầy bán đồ lặt vặt gần đó.
Chẳng trách bọn họ nói phụ nữ làm bằng nước, cô đã khóc nửa tiếng rồi, tại sao vẫn chưa khóc xong chứ?
Anh siết chặt nắm đấm, khăn giấy trong tay đã nhàu nát thành từng mảnh.
Cuối cùng, tiếng khóc cũng dừng lại, cô gái sụt sịt mũi rồi từ từ đứng dậy, Hoắc Lỗi thở phào nhẹ nhõm, khoảnh khắc tiếp theo, anh lao lên ôm lấy cô sắp ngã.
Nhan Dao vẫn luôn bị thiếu máu trong cơ thể, sau khi ngồi xổm một lúc lâu, hai mắt đột nhiên tối sầm, khi cảm thấy mình sắp ngã xuống thì rơi vào vòng tay rộng rãi.
Cô nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra, nhìn người đàn ông bên cạnh.
Ồ, hóa ra là cái tên vệ sĩ không vâng lời đó.
Khi nhìn thấy anh, cô lại nghĩ đến mẹ của cô, sự oán hận chưa hoàn thành trong lòng cô ngay lập tức bộc phát.
"Không cần anh quản! Anh đi đi!" Cô đẩy mạnh anh ra.
Cơ thể cao lớn và cứng cáp của người đàn ông giống như một bức tường cứng, đôi tay nhỏ bé của cô không thể lay chuyển dù chỉ là một chút.
Vì vậy, cô đã dùng tay và chân vừa đấm vừa đá.
"Shhh~" Hoắc Lỗi hít sâu một hơi, có chút bất lực né tránh đòn tấn công của cô gái.
Mặc dù đòn tấn công này gần giống như cù lét đối với anh.
Điều anh khá khổ sở là anh bị cô chạm vào, cọ xát nên đã-
Cứng rồi.
Anh không ngờ rằng mình còn có lúc cầm thú như vậy, sự tự chủ luôn tuyệt vời của anh lại dễ dàng phá vỡ trước mặt cô gái này.
Anh muốn buông cô ra nhưng sợ cô sẽ ngã, để cô đánh, lo lắng rằng cô sẽ tự làm tổn thương mình, quan trọng là cái quần dưới háng anh dường như ngày càng mất kiểm soát.
"Cô Nhan à, bình tĩnh lại đi.” Hoắc Lỗi chỉ dùng một tay nắm lấy hai cổ tay của cô, khóa chặt sau lưng cô, đồng thời nới rộng khoảng cách giữa cơ thể cô và anh.
Sau đó, anh cúi đầu xuống và định nói chuyện với cô, nhưng giây tiếp theo, anh đóng băng tại chỗ.
Tư thế này khiến bộ ngực đầy đặn của cô cứng đờ và nổi bật hơn, vì những sự giãy dụa vừa rồi nên phần bên phải của chiếc váy tuột khỏi vai, nửa bộ ngực trắng như tuyết và đầy đặn được thể hiện ấn tượng trước mặt cô.
"Chết tiệt!" Lời nói thô tục của Hoắc Lỗi buột miệng thốt ra, hắn nhanh chóng buông cô ra, xoay người lại, ©ôи th!t lớn dưới người giật lên dữ dội, bên dưới đã dựng lên một cái lều lớn rõ ràng.