Quán Mỳ Nhỏ Nơi Biện Kinh

Chương 2

Trước Sau

break
Người kể chuyện hăng hái, nước bọt bắn tứ tung, chẳng buồn chờ ai phản ứng đã lập tức tiếp lời:

“Thẩm thị lần này như thể từ quỷ môn quan trở về, đầu óc bỗng nhiên sáng suốt. Nàng không khóc, cũng không cầu xin gì nữa, chẳng nói chẳng rằng, chỉ lặng lẽ nghỉ ngơi mấy ngày, đến khi có thể xuống giường thì âm thầm tránh mặt Vinh đại nương, một mình tới nha môn mời thầy kiện tới làm chứng, đòi kiểm kê của hồi môn để mang đi.

Ai ngờ Vinh đại nương bản tính keo kiệt bủn xỉn, tất nhiên không chịu. Vừa định giở trò ăn vạ la làng, ai dè Thẩm thị ra tay trước — nàng bỗng ôm mặt gào khóc, vừa khóc vừa lăn ra đất, rồi đập phá om sòm, làm cho bát đũa nồi niêu nhà họ Vinh vỡ sạch như tương bần!”

Vinh đại nương vốn nổi tiếng tham lam nhỏ mọn, trong ngõ từ lâu đã chẳng có mấy người ưa, lúc này nghe nhắc đến chuyện nhà bà ta, ai cũng hào hứng tham gia.

Có người che miệng cười khẽ:

“Cái bà Vinh ấy miệng thì bảo Thẩm thị vào cửa ba năm không con, nên mới hưu thê, chứ sự thật nói ra chỉ tổ bị người ta chê cười! Đại Lang nhà bà ta suốt ngày cắm mặt ở Minh Châu học quán, một hai năm mới ló mặt về nhà đôi bận. Dịp cuối năm cũng chỉ về dăm ba ngày, Vinh đại nương thì ngày đêm canh chừng như mèo rình chuột, hỏi tới hỏi lui từng bước một. Hai vợ chồng còn ngủ riêng, bảo sao chẳng đẻ con! Chúng ta đoán, Thẩm thị tám phần vẫn còn là cô nương chưa kịp động phòng thật đấy!”

Một người khác thì lắc đầu thở dài:

“Chuyện này ai chẳng rõ, Vinh Đại Lang ăn học thi cử đều nhờ tiền hồi môn nhà Thẩm thị chu cấp. Giờ vừa đỗ tú tài, liền muốn phủi tay hưu bỏ vợ tào khang, lại còn định nuốt trọn cả của hồi môn, đúng là chẳng ra gì. May mà Thẩm thị mời được một lão tụng sư lanh lợi, am hiểu luật pháp, nói câu nào ra câu đó, ép bọn họ phải giao trả lại phần hồi môn còn lại. Nếu không, với cái tính tham lam của mụ Vinh kia, chỉ sợ nàng đi tay trắng!”

Thì ra là thế, bảo sao nhìn mà thấy thương.

Vị quan nhân nọ nghe xong chỉ khẽ gật đầu liên tục, ánh mắt nhìn theo chiếc xe lừa dần khuất xa, lại ngoảnh mặt liếc về phía đầu hẻm, nơi bà Vinh mập mạp vẫn đang chống nạnh mắng chửi ầm ầm, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.

Những tiếng chửi rủa ầm ĩ, hỗn loạn đó, Thẩm Miểu sớm đã vứt lại sau đầu.

Rời khỏi con hẻm chật hẹp kia, nàng nghiêng người dựa vào thành xe lừa. Đôi mắt đen láy, long lanh khi nãy rơi lệ giờ nào còn chút u sầu. Nàng nghiêng mặt, gương mặt nhỏ nhắn vẫn mang chút sắc bệnh, lặng lẽ nhìn về phía dòng Tần Hoài đang vang lên tiếng đàn sáo du dương, từng chiếc thuyền hoa trôi nhẹ trên sông, hai bên bờ liễu rủ buông từng dải như tơ chạm vào mặt nước.

Ven bờ là quán trà quán rượu nối nhau san sát, khách khứa ngồi kín chỗ, tiếng cười nói rộn ràng —— quả nhiên là một vùng phồn hoa náo nhiệt.


Cuối cùng cũng được nhìn lại nơi này một lần, nơi mà nguyên chủ đã gắn bó cả đời.

“Thẩm nương tử, bến thuyền lên phía Bắc ngay phía trước, ngươi cứ yên tâm ngồi lại trên xe, ta đi tìm người khiêng hành lý và kiệu phu thay ngươi.” – Phu xe vừa dừng con lừa lại vừa ân cần nói.

Những bà mẹ chồng độc ác như Vinh đại nương, đã vắt kiệt của hồi môn con dâu rồi nhẫn tâm hắt hủi, ở Tống triều, ngay cả trong vùng Trình Châu đất học lễ nghi cũng hiếm thấy. Người phu xe sáng nay nàng tạm thuê được cũng nghe qua mấy chuyện thê lương ấy, dường như rất thương cảm cho số phận nàng, vậy nên mới chủ động giúp nàng đi lo liệu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc