- Dù có thể cũng chỉ thêm được 80.000 mẫu đất, dùng được cho công nghiệp chưa tới 30.000, tôi thấy nếu đem cả trấn Trúc Hành của Đông Xã gội vào mới miễn cưỡng đối phó được năm năm.
- Ra thế.
Trương Khác chống tay lên trán ngẫm nghĩ:
- Thành phố cũng phải đề cao tiêu chuẩn tiến vào khu công nghiệp mới, ví dụ như giá đất nâng cao tới mức thích hợp, đừng kéo hết xí nghiệp vào đó. Một số xí nghiệp có hàm lượng kỹ thuật không cao nên phân chia cho các khu huyện phía dưới ....
Ăn cơm xong Trương Khác không giữ đám Dương Vân, Lý Nghĩa Giang lại, nói với Địch Đan Thanh ngay trước mặt mọi người:
- Tôi có việc muốn nói với chị, không cần tới văn phòng, chúng ta ra ngoài vừa đi vừa nói.
Nhìn Trương Khác lên mặt bàn công việc sai phái người ta, Địch Đan Thanh không thể từ chối, còn vờ thản nhiên theo Trương Khác xuống lầu.
Xuống dưới, không thấy ai Địch Đan Thanh mới lên tiếng hỏi:
- Có chuyện thì nói đi, không có chuyện gì thì tôi còn phải đi làm việc của mình ...
Trương Khác không nói một lời cứ đi thẳng tới hàng cây bên hồ, lúc này mới đưa tay ra nắm tay Địch Đan Thanh, mặt dầy nói:
- Hôm nay trên xe buýt chị làm gì, tưởng là thoát được trừng phạt hay sao?
- Cậu muốn thế nào?
Địch Đan Thanh nhìn xung quanh đều là những đôi tình lữ, trời đêm âm u, đèn đường mập mờ, đứng xe một chút là không nhìn thấy mặt, liền để Trương Khác nắm tay không vùng ra.
- Chúng ta kiếm một cái góc làm nốt chuyện làm dang dở trên xe buýt ...
Trương Khác cười gian ôm lấy cơ thể đầy đặn gợi cảm của Địch Đan Thanh, tay đặt lên cặp mông no tròn của cô, hạ thân áp vào bụng cô, môi mơn man trên gò má mịn màng, hít mùi thơm tỏa ra trên tóc cô, chớp mắt lửa dục đã dâng lên ngùn ngụt.
- Phì ... Ai hạ lưu như cậu chứ?
Địch Đan Thanh khẽ mặt một tiếng, cảm giác có một cái gậy cứng dần chọc lên trên, nhưng không tránh người đi:
- Đám công ty có giấy phép năm nay như Liên Tưởng, Kinh Nguyên ngày mai sẽ mở ngày hội tuyển mộ nhân viên ở ĐH Đông Hải, đã giăng biểu ngữ lớn lên rồi, cậu còn có tâm tư nghĩ tới chuyện này à?
- Đây cũng là cơ hội để đá những nhân viên không hợp cách đi, để cho mấy công ty kia tiếp nhận hộ chúng ta. Chỉ cần bọn họ không ngang nhiên xâm phạm bản quyền kỹ thuật của chúng ta thì ở phương diện nào đó mà nói, bọn họ đang giúp chúng ta mở rộng ảnh hưởng kỹ thuật.
Trương Khác cọ cọ gò má mịn màng như ngọc của Địch Đan Thanh, cắn nhẹ vành tai mềm của cô:
- Bàn chuyện ấy lúc này không thấy hỏng tình thú à, chúng ta nói chuyện khác đi.
Tay luồn vào trong áo Địch Đan Thanh bắt đầu mày mò.
- Bàn chuyện gì, chuyện đùi của nữ sinh Nhật hả?
Địch Đan Thanh cười khúc khích, không cho tay Trương Khác luồn vào trong quần của mình:
- Đồ đáng ghét, có phải là thảo luận đùi của tôi đâu.
- Tôi mua y phục thủy thủ cho chị mặc nhé.
Trương Khác ngồi xuống ghế đá, để Địch Đan Thanh ngồi lên đùi mình.
- Có muốn bên trong mặt cả quần lót trắng nữa không? Cậu đừng có mơ, thích thì bảo Hứa Tư với Vãn Tình mặc cho mà xem.
Địch Đan Thanh cựa quậy muốn đứng dậy, nhưng Trương Khác vẫn ôm lấy eo nên không thoát ra được, không may thế nào lại để vật cứng kia kẹp đúng vào giữa hai đùi, bị Trương Khác bóp lấy bên mông giữ chặt, phả hơi thở nóng hổi đầy dục vọng vào tai:
- Đừng cử động, chỉ thế này là được ...
Địch Đan Thanh không nhúc nhích nữa, khép mắt lại lắng nghe cảm giác râm ran từ hạ thân truyền lên, được một lúc nghe thấy Trương Khác đang dụi mặt giữa mặt mình, giọng khàn khàn nói:
- Cử động một chút cũng tốt....
Trời xuân ấm áp, bên hồ có rất nhiều đôi tình lữ ôm nhau âu yếm, cách bọn họ khoảng chừng năm mét, có đôi cực kỳ bạo dạo, mặt dính vào nhau như không có sức mạnh gì tách họ ra được, tiếng hôn nhau chút chít vang lên liên hồi, làm người ta nghe mà nóng hết cả mặt.
Địch Đan Thanh cũng mê loạn trong nụ hôn của Trương Khác, dưới bóng cây u ám, dục vọng dần dần tăng lên, mông mỗi lúc một nhấp nhổm mạnh hơn mà không để ý, một đôi tình lữ ôm nhau đi qua, Địch Đan Thanh mới choàng tỉnh, ôm lấy Trương Khác vùi đầu vào cổ y sợ bị người ta nhìn thấy, đợi đôi tình nhân kia đi xa liền vội đứng dậy.
Trương Khác ôm lấy lấy eo Địch Đan Thanh không để cô đứng dậy, bị Địch Đan Thanh nhéo cho một cái, mắng khẽ:
- Muốn chết à, bị người ta nhìn thấy tôi chỉ còn cách nhảy xuống hồ.
Trương Khác tuy cảm thấy âu yếm ở đây rất kích thích, nhưng quá nguy hiểm, nếu để nhân viên nhìn thấy thì quá mất uy tín, ôm eo Địch Đan Thanh đi về phía bãi đỗ xe, đi qua mấy đôi tình nhân, thấy bọn họ cũng ngồi giống như hai người vừa rồi, Trương Khác nói nhỏ vào tai Địch Đan Thanh:
- Xem ra không chỉ có hai chúng ta đói khát.
- Ai đói khát chứ?
Địch Đan Thanh lườm Trương Khác, sống chết không chịu thừa nhận vừa rồi mình đã động tình.
Hồ phía trước trung tâm nghiên cứu kinh tế có một cái thụy tạ, ở đó đôi tình lữ, nữ ngồi lên người nam, cặp đùi trắng trẻo dưới ánh đèn mập mờ trông cực kỳ bắt mắt, mặc dù tháng tư khá ấm, nhưng chưa tới mực có thể mặc váy giữa đêm thế này, thấy bọn họ đi tới, cô gái mặc vạy kia vùi đầu vào lòng bạn trai, cả khai không dám nhúc nhích chút nào, đợi hai bọn họ đi qua.
Trương Khác huých nhẹ vai Địch Đan Thanh, bảo cô nhìn về phía bên đó:
- Hôm nào chị cũng mặc váy cùng tôi tới đây nhé.
- Nằm mơ.
Dù đôi tình nhân kia ngồi im, nhưng Địch Đan Thanh thừa biết bọn họ đang làm trò hay ho gì, trừng mắt lên nhìn Trương Khác, hung dữ nói:
- Ngày mai bảo phòng hành chính của Vườn Sồi đổi hết đèn ở đây thành đèn cao áp.
- Phụ nữ thật độc ác.
Trương Khác thở dài:
Tới bãi đỗ vừa mới vào xe của Địch Đan Thanh, Trương Khác đã nóng vội khóa kín môi của Địch Đan Thanh, muốn ân ái trong xe, Địch Đan Thanh thấy trong bãi đỗ còn rất nhiều xe chưa đi, tất nhiên không có dũng khía khoái lạc ở đây, mặc dù bị Trương Khác làm người nóng sốt, tình dục cuộn trào, vẫn xuống giọng van vỉ:
- Về rồi hẵng nói.
Trương Khác chỉ vào bộ y phục Địch Đan Thanh để ở ghế sau mặc cả:
- Nhưng về phải mặc cái này nhé.
- Dâm tặc.
Địch Đan Thanh béo má Trương Khác, nhưng không dùng chút sức nào.
Đôi tình nhân nóng vội về chung cư Thanh Niên, Địch Đan Thanh còn vờ vịt gọi điện cho Vệ Lan hỏi cô khi nào về, nghe Vệ Lan nói ở lại 1978 phụ giúp, cả hai vừa vào tháng máy đã ôm nhau hôn, hôn từ tháng máy tới phòng, Địch Đan Thanh thấy Trương Khác vẫn không quên mang cả bộ y phục trên xe theo, mắng y một câu:
- Biến thái.
Rồi đẩy y xuống ghế sô pha phòng khách, sách túi y phục đi vào phòng ngủ.
Một lúc sau Địch Đan Thanh mở phòng đi ra, đã thay bộ y phục cô thường mặc trong văn phòng, không có áo khoác, trên người chỉ có chiếc áo sơ mi lụa màu trắng, cổ áo hoa che đi bầu ngực đầy đặn.
Nhưng hơi khác với lúc bình thường, áo sơ mi chỉ cài hai cái cục, lộ ra một góc áo lót màu xanh da trời cùng khe vú sâu hun hút, chiếc dây chuyền đeo trước cổ, mặt ngọc rơi xuống khe vú nhìn không thấy bóng dáng đâu. Phía dưới mặc váy màu cà phê, cùng tất đen mỏng mập mờ màu da thịt làm người ta nhìn ứa nước miếng, còn đi cả giày cao gót đàng hoàng bước ra, tới cửa phòng thấy ánh mắt đờ đẫn của Trương Khác, thốt lên:
- Quên không mặc quần lót ...
Rồi cười khúc khích quay người đi vào phòng.
Trương Khác như con báo lao vọt khỏi ghế sô pha, ôm lấy cơ thể nóng hừng hực của Địch Đan Thanh, đè cô xuống đất, thú tính bùng phát, trong bóng tôi chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc, hai cơ thể vật lộn nhau trên sàn.
Khác với thường lệ Trương Khác tấn công chẳng hề có chút thương hương tiếc ngọc nào, Địch Đan Thanh chẳng thua kém, cổ họng phát ra tiếng rên kéo dải, ưỡn mình tiếp nhận từng đợt sóng vỗ bờ dồn dập ....