Trương Khác ngẩng đầu lên nhìn bóng người lố nhố trên tầng hai.
- Nhà máy Hải Châu mượn chỗ chúng tôi để tổ chức phỏng vấn,
Bên trong Cẩm Hồ thường gọi tập đoàn Ái Đạt là nhà máy Hải Châu.
Trương Khác mắt sáng lên:
- Ồ, tôi đi xem sao.
Địch Đan Thanh biết y nhớ tới mấy thanh niên vừa nãy, bảo:
- Cậu đi chơi một mình đi, vừa vặn tôi và Tử Lâm bàn việc này ...
Rồi giơ tài liệu trong tay lên:
Trương Khác hỏi Triệu Tử Lâm:
- Bên kia ai tới phụ trách tuyển người?
Nếu người phụ trách tuyển nhân viên của cơ cấu nhân sự bên Ái Đạt không nhận ra y thì mất mặt lớn.
- Dương Vân vừa vặn ở Kiến Nghiệp nên tới xem.
Có Dương Vân là được rồi, Trương Khác lên lầu, phỏng vấn nhân viên chỉ tới vòng cuối mới do tổng giám đốc cơ cấu tham dự, Dương Vân vừa vặn ở Kiến Nghiệp nên mới tới.
Trương Khác đi lên tầng hai, mấy thanh niên kia đang ngồi điền bảng kê khai đưa cho nhân viên công tác, rồi đợi vào phỏng vấn, Trương Khác khóe miệng mang nụ cười như có như không ngồi xuống.
Mấy thanh niên kia tưởng Trương Khác cũng tới phỏng vấn nên hơi xấu hổ, còn ba tên lên tiếng cười nhạo Trương Khác thì quay mặt đi.
Người phụ trách tiếp đãi bên ngoài tưởng Trương Khác là sinh viên tới phỏng vấn, cầm lấy một tờ khai đưa cho y, Trương Khác viết bậy viết bạ, liếc mắt nhìn kẹp tài liệu của hai cô gái bên cạnh, thì ra đều là sinh viên tốt nghiệp ĐH KHCN Kiến Nghiệp.
Phỏng vấn tiến hành rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới bên này, Trương Khác đứng dậy đi theo mấy thanh niên kia vào bên trong, nhân viên công tác gọi lại:
- Này cậu còn chưa điền xong bản kê khai, sao đã vào trong rồi?
Đám Dương Vân ở trong phòng họp nhìn thấy Trương Khác liền đứng ngay dậy.
Trương Khác phất tay:
- Tôi chỉ tới xem thôi, các anh làm việc của mình đi.
Thấy góc phòng họp có cái ghế, liền kéo đến gần bàn ngồi xuống, ung dung nhìn mấy sinh viên Đh KHCN kinh ngạc đứng ngồi không yên nhìn mình.
Trừ Dương Vân ra, Trương Khác nhận ra Ngô Vi Minh một chủ quản cấp phó giám đốc phục trách phỏng vấn, và hai người quen mặt nữa, đều thuộc phòng thị trường, khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Trương Khác đã nói thế rồi, Ngô Vi Minh liền chuẩn bị phỏng vấn, Dương Vân chỉ đột xuất tới đây thôi, tới ngồi bên Trương Khác, hỏi nhỏ:
- Khác thiếu gia sao lại mặc thường phục vi hành thế này?
- Bảo bọn họ trả lời vấn đề này ...
Trương Khác đưa cho Dương Vân bản kê khai lúc nãy.
Dương Vân nhìn câu hỏi đó mà trố mắt ra, rồi nghĩ ra điều gì, bật cười đưa cho nhân viên công tác bên cạnh, bảo hắn làm theo, lấy giấy bút đưa cho người tới phỏng vấn trả lời.
Mấy sinh viên Đh KHCN ngồi đó hết sức bứt rứt bất an, bị ánh mắt sắc bén của Trương Khác nhìn chằm chằm vào, cố tỏ ra trấn tĩnh cũng không được, đợi tới khi nhân viên công tác đưa giấy bút cho bọn họ, nhìn vấn đề đơn giản trên giấy, mặt đỏ tía tai, chịu không nổi áp lực, mồ hôi bắt đầu ướt đẫm bàn tay.
"Mời đánh giá hành vi nhường chỗ cho phụ nữ, nhi đồng trên xe buýt!" Trên giấy chỉ có vấn đề đơn giản như thế, còn lại để trắng, trắng tới mức làm người ta nhìn lóa mắt, mấy người bắt đầu ưỡn thẳng lưng hít hơi rồi, chỉ muốn đứng lên bỏ chạy, đưa mặt nhìn nhau không biết có nên cố trả lời vấn đề này không?
Trương Khác bình tĩnh nhìn bọn họ gắng gượng trả lời, một lúc sau Dương Vân đích thân tới thu giấy lại đưa cho Trương Khác, Trương Khác lật xem, đặt giấy dưới tay, nhìn mấy sinh viên đó:
- Trên giấy viết rất hay, câu trả lời sẽ không ảnh hưởng tới thành tích phỏng vấn lần này.
Tới đó hơi dừng lại, ngữ khí cường điệu nói:
- Nhưng, nếu các anh chị qua được phỏng vấn thành nhân viên của Ái Đạt, vậy xin nhớ kỹ, khi đi xe buýt nhìn thấy phụ nữ có con nhỏ, người già, người tàn tật, xin hãy chủ động nhường chỗ...
~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Trương Khác mời đám Dương Vân ăn cơm, vừa vặn chủ nhiệm khu công nghiệp mới Hải Châu cũng ở Kiến Nghiệp, mời hắn ăn cơm luôn, trong bữa cơm nhắc tới chuyện phỏng vấn buổi chiều, Trương Khác kể:
- Có lần tôi đi tàu điện ở Nhật Bản, lần đó vừa ở cửa hàng điện khí Sơn Điền đi ra, trong tay còn cầm túi bảo vệ môi trường của họ. Trên tàu điện không còn chỗ trống, có mấy nữ sinh trung học đang đứng. Đồng phục nữ sinh Nhật Bản mùa đông cũng là váy, các cô bé đó ra khỏi trường lác thích kéo váy cao lên, trông cứ như mini zíp, lộ ra những cặp đùi trắng nõn nà …
Người khác nghe tới đó chỉ nghĩ y đang kể chuyện ướt át ở Nhật Bản, quay đầu sang nhìn, Địch Đan Thanh thì khinh bỉ quay ngoắt đi, nói chuyện với Triệu Tử Lâm, Trương Khác cũng nhận ra mình hơi lạc đề, thầm mắng bản thân một tiếng rồi đổi giọng:
- À, đó không phải điều tôi muốn kể với mọi người ....tôi lên xe không còn chỗ trống, liền đứng ở lối đi, có một người trung niên trên bốn mươi đứng lên nhường chỗ, tôi lấy làm lạ hỏi ông ta, trông tôi đâu có giống người cần nhường chỗ. Ông ta mới trả lời ông ta là nhân viên của điện khí Sơn Điền, nhìn thấy tôi cầm túi của điện khí Sơn Điền, tức là khách hàng của họ, nên nhường chỗ cho tôi.
Những người khác muốn cười mà không dám, Dương Vân và Lý Nghĩa Giang thân thiết với Trương Khác đều phá lên, Dương Vân nói:
- Còn tưởng Khác thiếu gia sẽ phát biểu một phen về đùi của các nữ sinh Nhật Bản chứ, hại tội thiếu chút nữa mang sổ tay ra ghi lại.
Rồi thở dài:
- Thường ngày nói tới người Nhật là hận tới ngứa răng ngứa lợi, nhưng ở một số phương diện không thể không bội phục bọn họ. Bọn họ có thể làm những việc gần như tới mức hà khắc.
Trương Khác nói với Ngô Vi Minh:
- Tôi biết điều lệ công nhân viên do anh biên soạn, tôi cũng xem qua rồi, tạm thời không phát biểu ý kiến. Giao cho anh một nhiệm vụ, về triệu tập tất cả cao tầng công ty từ phó giám đốc trở lên kể chuyện này cho họ nghe ...
Không quên nhắc:
- Nhớ bỏ qua đoạn cặp đùi nữ sinh Nhật Bản …. Đồng thời thu thập ý kiến của công nhân viên, xem bọn họ có ý kiến gì về điều lệ công nhân viên, thảo luận xem chúng ta có thể làm tới mức nào.
Tới đó giọng trở nên nghiêm khắc:
- Tạo dựng hình tượng thương hiệu công ty nếu ai cho rằng chỉ là việc của việc của bên marketing hoặc đơn thuần chỉ cho là việc của cao tầng quản lý, tôi sẽ không khách khí mới hắn cuốn xéo.
Ngô Vi Minh vội vàng ghi lại lời của Trương Khác, may mà có Dương Vân ở đây, nếu không quay về người ta nói hắn giả truyền thánh chỉ.
Dương Vân cười vỗ vai Ngô Vi Minh, Trương Khác giao nhiệm vụ trực tiếp cho hắn, có lẽ là nhìn trung năng lực của hắn ở phương diện nào rồi, đây là cơ hội rèn luyện hiếm có.
Trương Khác bàn việc nội bộ của Cẩm Hồ, Lý Nghĩa Giang không có ý kiến gì, hắn làm thư ký cho Từ Học Bình mấy năm, khi Từ Học Bình điều khỏi Đông Hải, hắn tới Hải Châu làm khu trưởng, rồi làm chủ nhiệm ủy ban quản lý khu công nghiệp.
Hắn làm công tác thư ký thời gian dài, muốn phát triển trên sĩ đồ, phải rèn luyện ở vị trí cấp huyện một thời gian, bù đắp vào thiếu xót trong lý lịch, nếu không sẽ thành trở ngại cho việc thăng tiến.
- À phải, buối sáng nói chuyện với thị trưởng Tống nghe nói anh lên tỉnh công tác, không biết có việc gì?
Trương Khác hỏi Lý Nghĩa Giang.
- Đất dự trữ của khu công nghiệp đã bị dùng mất một nửa, nếu không tăng thêm với xu thế hiện nay chỉ 2 - 3 năm nữa là hết đất dùng rồi.
Trước kia tách ba trấn Ích Long, Tượng Sơn, Tân Kiều ra lập khu công nghiệp mới ở Hải Châu, tổng diện tích tới 18 kilomet vuông, diện tích quy hoạch dùng cho công nghiệp hơn 46000 mẫu, thậm chí còn lớn hơn gấp đôi khu cao tân Kiến Nghiệp trước khi lập hạng mục Hành lang số.
Lý Nghĩa Giang mang nụ cười méo xẹo, kể khổ:
- Khi tỉnh phê duyệt khu công nghiệp mới, xí nghiệp điện tử cùng xí nghiệp giấy trong khu đã chiếm hơn 10.000 mẫu rồi, hai năm qua công ty mới vào lại dùng thêm chừng 7000 - 8000, rồi tháng ba, bộ thông tin mở cửa sản nghiệp di động, các công ty tới xây dựng nhà xưởng tốn thêm 1200 mẫu, những doanh nghiệp mở rộng nhà máy phụ trợ càng dùng nhiều hơn. Nếu sau này Cẩm Hồ đạt hạng mục nhà máy bột giấy ở Hải Châu, sẽ lấy đi 5000 - 6000 mẫu nữa. Còn lại có 10.000 mẫu thì dùng nổi mấy năm?