“cô cũng thật ấu trĩ, nếu nguyền rủa hữu dụng, cô đã sớm chết không biết mấy trăm lần, tắm rửa đi ngủ sớm một chút đi, nếu muốn đàn ông, tôi tùy thời phụng bồi.” Tô Bội Ân khẽ cười một tiếng, phóng đãng không kềm chế được, cuồng vọng tự phụ.
Hoắc Vi Vũ nắm gạt tàn thuốc trên tủ đầu giường lên, ném tới mặt anh.
Tô Bội Ân hiện lên linh hoạt, giơ lên tươi cười, “Không cần cảm thấy tôi không cho cô cơ hội, chỉ cần cô ném trúng đầu tôi, tôi liền buông tha cho cô.”
Hoắc Vi Vũ bốc cháy lên hy vọng, bắt túi xách trên tủ đầu giường hướng tới đầu của anh ném qua.
Tô Bội Ân hiện lên, cầm tay cô, nhìn đôi mắt cô phẫn nộ, anh toét ra tươi cười, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, “Cho cô một tấm hình để cô xem.”
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, cằm căng chặt.
Anh đưa ảnh chụp khẳng định không phải ảnh đẹp đẽ gì.
“Tôi không cần.” Hoắc Vi Vũ trực tiếp từ chối.
“Không cần tôi liền đưa cho Cố Cảo Đình.” Tô Bội Ân uy hiếp.
Hoắc Vi Vũ trừng mắt anh.
Anh buông tay cô ra, lấy ra di động.
Anh không có cho cô xem, cô liền mơ hồ cảm thấy sẽ là cái gì.
Tô Bội Ân đem điện thoại đưa tới trước mặt cô.
Hoắc Vi Vũ xoay mặt.
“Còn có tấm này, kêu cầu thức? cô còn rất biết chơi sao?” Tô Bội Ân cười quái dị một tiếng, đem điện thoại đưa tới trước mắt cô, trong mắt hiện lên một tia không vui.
ảnh chụp này là từ trong tay cô moi ra tới.
Anh tìm người PS.
Tuy rằng biết cô bây giờ là của Cố Cảo Đình, bây giờ cũng có không ít thiếu nữ độ tuổi giống cô.
Nhưng mà, trong lòng cũng không sảng khoái, rất muốn thay thế.
Hoắc Vi Vũ nhìn cũng không nhìn, đẩy tay anh ra, sắc mặt tái nhợt.
Cô cái gì cũng không nhớ rõ, cũng không muốn nhớ rõ.
Tô Bội Ân thu hồi di động, ra lệnh: “Cho cô thời gian một tháng xử lý tốt cảm tình với Cố Cảo Đình.”
Hoắc Vi Vũ không nghĩ phản ứng lại anh.
Cô chưa từng có gặp qua người nào, đáng ghét như Tô Bội Ân vậy.
Chán ghét, cô muốn lột da anh, uống máu anh, làm anh đi chết, đi tìm chết, đi tìm chết.
“Tôi trở về nghỉ ngơi, mệt mỏi quá, cùng cô làm, thật đúng là hết thể lực.” Anh nhàn hạ nói, xoay người.
Hoắc Vi Vũ mượn cơ hội nắm cái hộp mũ trên tủ đầu giường lên ném tới cái ót anh.
Tô Bội Ân cũng không xoay đầu, dễ như trở bàn tay tiếp nhận, ném ở trên mặt đất, mở cửa, đi ra ngoài.
Hoắc Vi Vũ như gà trống bại trận, gục xuống bả vai, nhắm mắt lại.
Nên làm cái gì bây giờ?
tố cáo anh ta? Anh ta là người nước M, Duật Cẩn nịnh bợ người, căn bản liền không có dùng.
Nói cho Cố Cảo Đình? Anh sẽ giết Tô Bội Ân, kết quả, anh cũng sẽ chôn cùng.
Không giải quyết được gì? tâm cô như bị một bàn tay nắm, đặc biệt khó chịu.
Anh làm cô khó chịu như vậy, cô cũng không thể để anh quá tốt.
Muốn cô? Cô sẽ làm cho anh hối hận.
Hoắc Vi Vũ mở to mắt, phụt ra một tia sát khí, trên đầu giống như dài ra hai cái sừng, cả người bị hắc khí bao phủ.
Cô gọi điện thoại đi ra ngoài.
Tô Bội Ân mới vừa trở lại phòng, di động vang lên.
Anh xem là Hoắc Vi Vũ, giơ lên khóe miệng, “Nhanh như vậy liền nhớ tôi?”
“Tôi muốn Cố Cảo Đình cho 501 triệu, hiệp nghị làm người phụ nữ của anh ta trong mười năm, anh cho tôi 502 triệu, tôi làm người phụ nữ của anh mười năm, muốn hay không?” giọng Hoắc Vi Vũ lạnh lùng.
Tô Bội Ân dừng một chút, “Các người là dạng quan hệ này?”
“anh nghĩ sao?” Hoắc Vi Vũ cười nhạo một tiếng, ánh mắt càng thêm mỏng lạnh.
đôi mắt Tô Bội Ân gục xuống trầm mặc.
Anh cảm thấy Hoắc Vi Vũ thực cương liệt, không xằng bậy, không cùng đàn ông phát sinh quan hệ lung tung, thực kiêu ngạo, cũng thực để ý danh tiết người phụ nữ.