"Anh não tàn sao? Anh mạnh lắm sao, lấy đâu ra lực lượng muốn tôi làm bạn gái anh?" Hoắc Vi Vũ cả giận nói, sắc mặt đỏ lên.
Tô Bồi Ân nắm cằm của cô.
Tay Hoắc Vi Vũ cũng hướng đến mặt anh.
Tô Bồi Ân không phòng bị, bị cô đánh một cái.
"Bốp." Khí lực rất lớn.
Tô Bồi Ân dừng một chút, trong mắt lướt qua một đa͙σ lệ khí, nắm chặt vai cô, bổ nhào vào.
Hoắc Vi Vũ bị đặt lên đầu gối.
Anh hướng thẳnh đến cổ của cô, hôn xuống.
Mùi của cô rất thơm ngọt, mềm nhũn, giống như gạo nếp.
Ngoài ý liệu dễ ngửi, giống như có cái gì đó đang gãi tim của anh.
Thân thể có phản ứng.
Được rồi, cơ bản anh không hề động vào ôc.
Chỉ là lừa cô.
Hoắc Vi Vũ thật đúng là đồ ngốc.
Anh muốn cô, sẽ làm cô cam tâm tình nguyện, như thế mới thú vị.
Làm lúc cô hôn mê? Không có ý nghĩa.
Trước khi cô không buông xuống Cố Cảo Đình, anh không thể đụng vào cô.
Không phải anh bị mang nón xanh.
Về sau đi cùng với anh, cô trung thành với anh liền tốt.
Về mặt tình cảm anh mắc bệnh thích sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng, thà ít mà tốt.
Hoắc Vi Vũ liều mạn giãy dụa, đẩy anh ra, đẩy không ra, cô liền cào anh.
Tô Bồi Ân nhíu mày, buôn cô ra, nhìn cánh tay của mình.
Bọ cô cào cấu mấy chỗ.
"Hoắc Vi Vũ, em là cầm thú sao?" Tô Bồi Ân nhíu mày:
"Tôi hôn em một cái, em cũng không thiếu một miếng thịt, nếu không thích, thì tắm là được, cần thiết phải làm vậy không?"
"Anh mới là cầm thú, vừa rồi anh muốn làm gì?" Hoắc Vi Vũ phòng bị nhìn anh, nắm chặt chăn mền.
Cô còn không có mặc áo đấy.
"Nếu như tôi là cầm thú, vậy em không bằng cầm thú." Tô Bồi Ân đứng dậy.
Cô muốn anh đi, nhìn anh chằm chằm, ngậm miệng, không nói lời nào.
"Chuyện của tôi và em, đừng nói cho Cố Cảo Đình biết." Tô Bồi Ân yêu cầu nói.
Hoắc Vi Vũ cười lạnh một tiếng, châm chọc nói:
"Không phải nói không sợ sao?"
"Tôi sợ gì, Duật Cẩn đã ném cho tôi cành ô liu, điều kiện phi thường tốt, cùng lắm thì, tôi và Duật Cẩn hợp tác giết Cố Cảo Đình, như vậy Duật Nghị cũng sẽ cảm ơn tôi." Tô Bồi Ân cà lơ phất phơ nói.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ căng thẳng:
"Rốt cuộc thân phận của anh là gì? Tại sao Duật Cẩn lại muốn ném cành ô liu cho anh?"
Tô Bồi Ân cười một tiếng:
"Nói cho em biết cũng không sao, dù sao em cũng là phụ nữ của tôi."
Hoắc Vi Vũ: "..."
"Tôi là Tạp Đặc Lam, em khả năng không biết Tạp Đặc Lam ở M quốc có ý nghĩa gì, có thể hiểu như vầy, cha tôi là người đứng đầu quân sự của M quốc, là anh em của Quốc vương M quốc, tôi là bộ trưởng bộ quân sự tại M quốc, cũng là người đứng đầu tổ chức chống khủng bố quốc tế ITO, rõ chưa?" Tô Bồi Ân quan sát Hoắc Vi Vũ, quan sát phản ứng của cô.
"Bộ trưởng bộ quân sự du đãng ở bên ngoài? Không có xem anh là gián điệp bắt lại? Thân phận của anh mạnh như vậy, đào hôn làm gì? Ai dám buộc anh?" Hoắc Vi Vũ chanh chua nói.
Tô Bồi Ân vỗ tay:
"Hỏi rất hay, đào hôn là tôi lừa Đan Địch Tư Lục Phỉ, bởi vì chướng mắt vô ta, M quốc là nước tự do, chúng tôi không nghiêng về bất kỳ quốc gia nào, về phần du đãng..."
Tô Bồi Ân nở nụ cười:
"Ai bảo tôi không có đặc quyền vậy?"
Hoắc Vi Vũ đỏ mắt nhìn anh chằm chằm.
Thân phận của anh ta như vậy, cô rất yếu thế, không có biện pháp nào đấu lại anh.
Vừa ý lại không cam lòng, cô cứ như vậy bị anh...
"Tô Bồi Ân, một ngày nào đó anh sẽ bị báo ứng, vì anh tự phụ, không tôn trọng người khác, tôi nguyền rủa anh, vĩnh viễn không có tình yêu."