Hoắc Vi Vũ trong lòng cả kinh, kinh ngạc nhìn về phía Tô Bồi Ân, cố tìm ra được chút dấu vết trêu chọc trên mặt anh.
Thế nhưng cô chỉ thấy trên gương mặt tươi cười ấy là sự bất cần đời.
"Anh đang nói thật hay đùa vậy?" Hoắc Vi Vũ nghi ngờ.
"A." Tô Bồi Ân reo lên.
"Em muốn biết, hay là không muốn biết?" Tô Bồi Ân hỏi lại.
Hoắc Vi Vũ nheo mắt phòng bị: "Tổng thống tìm anh bàn bạc? Anh rốt cuộc có thân phận gì?"
Lúc ở Linh Đều, cô cũng phát hiện, dựa vào thân thủ của anh, anh tuyệt đối không phải thường dân.
Hình như trước kia có nghe Cố Đình nói qua, Tô Bồi Ân có thể là Tam Đặc Lam BẢo Nhân của nước M.
Tam Đặc Lam Bảo là cái thứ gì a?
Cô chẳng biết chút gì về nước M hết.
"Nếu biết được thì hoặc là em sẽ phải chết, hoặc là làm người phụ nữ của tôi." Tô Bồi Ân cười trong sáng.
Hoắc Vi Vũ trong lòng thót lên một cái.
Những lời này, nghe có hơi quen quen.
Cô còn nhớ rõ, lần trước cô suýt chút nữa tháo mặt nạ của Giang Hạo Trần, câu anh ta nói với cô chính là: "Nhìn thấy mặt tôi, hoặc là cô phải chết, hoặc là làm người phụ nữ của tôi."
Bọn họ phương thức nói chuyện thực sự giống nhau.
"Tổng thống nói gì với anh?" Hoắc Vi Vũ kéo ghế, ngồi xuống trước mặt Tô Bồi Ân.
Tô Bồi Ân cấu một miếng bánh hình con chuột, cho vào miệng, cắn một cái, ung dung trả lời: "Sao anh phải nói cho em?"
"Vậy anh hỏi tôi muốn biết hay không làm gì?" Hoắc Vi Vũ đập bàn đứng lên.
Tô Bồi Ân ngước nhìn cô "Anh chỉ muốn kiểm tra thử, xem em còn tình cảm với Cố Cảo Đình không thôi."
Hoắc Vi Vũ ánh mắt lạnh dần.
Vừa rồi cô khẩn trương như thế, lo lắng như thế, là bởi vì vẫn còn tình cảm với anh sao?
Đúng là không phải chuyện tốt."Anh thật đúng quá nhàm chán." Hoắc Vi Vũ không vui nói, đi ra cửa.
ŧıểυ Ba mang theo hoa quả đi đến trước mặt Hoắc Vi Vũ, "Hoắc bộ trưởng, sáng an."
"Sáng an, mau vào ăn điểm tâm đi, chị đi lấy đĩa cho em." Hoắc Vi Vũ đi vào phòng bếp.
ŧıểυ Ba vào trong rồi mới phát hiện, Tô Bồi Ân cư nhiên đã ở đó.
Mặt cô hồng hồng nhìn Tô Bồi Ân, lại nhìn vào hướng phòng bếp.
Cô biết Tô tổng thích Hoắc bộ trưởng.
"Tô tổng sáng an." ŧıểυ Ba gập người chín mươi độ đầy cung kính.
"Ai bảo cô đến?" Tô Bồi Ân không khách khí nói, nhàn nhạt liếc ngoài cửa một cái.
ŧıểυ Ba ý thức được mình đang làm bóng đèn, "Xin lỗi, xin lỗi, làm phiền hai người rồi, tôi lập tức đi ngay."
Sau đó cô nhìn về phía Hoắc Vi Vũ vừa từ phòng bếp đi ra, "Hoắc bộ trưởng, em đột nhiên nhớ ra là có chuyện gấp, phải đi trước, dù sao Tô tổng cũng tới rồi, lát nữa để Tô tổng đưa chị tới công ty cũng được."
"Em có việc gì gấp vậy?" Hoắc Vi Vũ liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư ŧıểυ Ba.
"Thực sự là có chuyện gấp, em đi trước đây." ŧıểυ Ba đặt hoa quả ngoài cửa rồi đi luôn.
Cô đã quan sát rất kĩ cách Tô tổng đối xử với Hoắc bộ trưởng, gả cho anh ấy, Hoắc bộ trưởng sẽ không phải vất vả như thế nữa.
Tô Bồi Ân cong khóe miệng, nhìn Hoắc Vi Vũ, thấy cô đang trừng mắt nhìn mình, cười hòa: "Anh sẽ không chở em đi công ty đâu, em tự mình đi đi."
Hoắc Vi Vũ: "..."
Cô thật muốn bóp cổ chết Tô Bồi Ân.
"Anh có thể đi rồi, không tiễn." Hoắc Vi Vũ chỉ ra cửa.
"Anh còn chưa ăn xong." Tô Bồi Ân bình tĩnh nói.
Hoắc Vi Vũ đi đến trước bàn ăn, mang đồ ăn nhét hết vào trong miệng, sau đó bưng bắt canh đậu hũ lên uống một hơi hết sạch.
Trong ba phút đồng hồ, toàn bộ đều được ăn hết sạch.
Tô Bồi Ân nhìn miệng cô phồng lên như gấu mèo, lên tiếng chê bài: "Em đúng là không có xấu nhất, nhưng càng ngày càng xấu, tối nay ai mà gặp em sẽ cảm thấy vô cùng hoảng sợ."