"Đã bổ sung thức ăn trong tủ lạnh, cần gì cứ gọi cho anh, bữa sáng trong nồi đó, đừng quên ăn. Còn nữa, anh quy định sữa giúp em rồi, mỗi ngày uống một lọ, sữa tươi để trong rương ngoài cửa, chìa khóa trên nóc tủ."
Hoắc Vi Vũ mở tủ lạnh, bên trong có rất nhiều rau củ mới, trứng gà, trứng vịt đủ loại.
Trong mắt cô xuất hiện một tia dao động, trong lòng cảm giác quái dị.
Cô gọi điện cho ŧıểυ Ba/
"Em làm điểm tâm sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
"Vẫn chưa, em đang chuẩn bị làm đây, xong sẽ mang qua cho chị."
"Tới đây đi, nhà chị có điểm tâm rồi." Hoắc Vi Vũ nói xong, cúp điện thoại trước.
Cô đi xuống phòng bếp lấy hai cái bát, hai đôi đũa, hai cái cái đĩa đi ra.
Cô rót giấm chua ra một cái đĩa, cho thêm ít đường, nếm thử.
Rất ngon, hương vị ngọt ngào, mang theo hương thơm ngát, không dầu mỡ chút nào, giống với vị của ngô, còn giống cả rễ cây mã thầy cắt nhỏ.
Tay nghề Cố Cảo Đình cũng không tồi.
Cô tiếp tục ăn chiếc bánh nặn hình con chuột lớn làm từ gạo nếp, bên trong nhân có bánh đậu!!!!
Nhiều điểm tâm như vậy, chắc Cố Cảo Đình sẽ không tỉnh dậy từ lúc nửa đêm để làm a?
Tiếng gõ cửa vang lên.
Hoắc Vi Vũ đoán là ŧıểυ Ba, ra mở cửa.
Tô Bồi Ân đứng bên ngoài, trong tay xách theo một túi rất to và nặng, ghét bỏ nói: "Em còn nói nơi này là khu bình dân sao? Đến thang máy còn cũ ký đến vậy, em nghèo cỡ nào vậy hả?."
Hoắc Vi Vũ nhăn mặt, không định để anh vào trong, đứng chắn ở cửa, không khách khí nói: "Cho nên anh tới nhầm chỗ rồi, khu bình dân này không đáng để Tô tổng đặt chân tới."
"Nhân viên của anh ở đây, anh cũng không còn cách nào khác, em nghĩ anh nguyện ý tới đây chắc?." Tô Bồi Ân cầm túi quà trong tay đưa cho Hoắc Vi Vũ, "Mua quần áo mới cho em đây, mau thay đi, đừng có tiết kiệm như vậy, anh không thích nhìn em như thế."
"Không cần, tôi có quần áo của tôi." Hoắc Vi Vũ từ chối, không muốn tiếp anh.
"Quần áo lao động, phải mặc." Tô Bồi Ân không khách khí nói, dúi túi quần áo vào tay cô, sau đó hơi dùng chút lực.
Hoắc Vi Vũ bị anh đẩy ra.
Anh nhân cơ hội tiến vào nhà, đánh giá nơi cô ở.
"Nơi này của em, bên trong còn kinh khủng hơn nhìn từ ngoài vào, em rốt cuộc nghèo túng tới mức nào hả?" Nói xong, tầm mắt của anh dừng lại ở hộp cơm trên bàn, miệng méo xệch, "Bữa sáng hoa lệ của em đây sao, đúng lúc anh cũng chưa ăn sáng."
Tô Bồi Ân lại đi về phía bàn ăn.
Hoắc Vi Vũ chặn trước mặt anh, "Không có phần của anh."
Tô Bồi Ân nhét ví tiền vào tay Hoắc Vi Vũ, "Muốn bao nhiêu thì tự lấy đi."
Sau đó anh ngồi xuống trước bàn ăn, cầm lên đôi đũa Hoắc Vi Vũ vừa dùng, gắp một cái bánh bao nhỏ, cắn một miếng.
"Ngon đấy, em mua ở đâu vậy?" Tô Bồi Ân hỏi, lại cắn thêm một miếng nữa.
Hoắc Vi Vũ không định nói cho anh biết đó là do Cố Cảo Đình làm.
Cô cố tình đứng trước mặt anh rút ra một trăm, lại rút tiếp một trăm. rồi một trăm nữa.... Từng tờ từng tờ một.
Cô muốn làm anh tức chết.
Tô Bồi Ân cười khẽ, không quan tâm nói, "Anh đã cho tiền rất nhiều phụ nữ rồi, kiểu lấy tiền của em là xấu nhất đây."
"Vậy ngươi thật đúng là hiếm thấy nhiều quái." Hoắc Vi Vũ rũ mắt, lấy hết tiền bên trong ví, lạnh lùng nói: "Nói cho chính xác một chút, tiền này không phải là anh cho tôi, mà là tiền anh trả tôi vì số đồ ăn này."
"Anh ăn thứ gì của em, sao thứ đó đắt như vậy chứ?." Tô Bồi Ân ý vị thâm trường nói, mắt nhìn vào ngực cô.
Hoắc Vi Vũ nghe ra giọng điệu trêu chọc trong lời nói của anh, ném ví tiền lên cái bản mặt dê xồm Tô Bồi Ân.
Anh thuận lợi bắt được ví, cười lớn "Hôm qua tổng thống tìm anh để bàn bạc xem nên đối phó Cố Cảo Đình như thế nào, em muốn biết nội dung không?"