Trên xe, ánh mắt Cố Cảo Đình bén nhọn đảo qua bốn phía, không nuông tha bất cứ dấu vết nào.
Trên đường đi, đều không có phát hiện địa phương khả nghi.
"Cô ta bị bắt bao lâu?" Cố Cảo Đình ngưng trọng hỏi.
"Cũng gần một giờ." Nữ binh báo cáo.
Cố Cảo Đình nắm chặt tay, trên mu bàn tay nổi gân xanh, trong mắt lướt qua một đa͙σ lo lắng cùng bối rối.
Chỉ cần gặp Cáp Đặc trong vòng nửa canh giờ, khẳng định không thể may mắn thoát khỏi.
Nói không chừng bây giờ đã bị...
"Cô ta lưu di ngôn cho ai?" Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Nữ binh dừng một chút.
Cố Cảo Đình lạnh lùng nhìn cô, nghiêm nghị nói:
"Nói."
Nữ binh báo cáo:
"Cô ta nói, không tiếc nuối, không lo lắng, không lưu luyến, cho nên, không viết di ngôn."
" Không tiếc nuối, không lo lắng, không lưu luyến." Cố Cảo Đình nhíu mày, lặp lại lời của Hoắc Vi Vũ, trong mắt dần dần đỏ hồng, tâm trí dần dần không bình tĩnh.
Cô đối với anh, đã triệt để tuyệt vọng rồi, cho nên, không có tiếc nuối, không muốn day dưa với anh, ngay cả lưu luyến cũng không có, cho dù anh vẫn sống trên thế giới này.
Mặc kệ anh!!
Lòng của cô, so với đá còn cứng hơn, so với dã thú còn tuyệt tình hơn.
Cố Cảo Đình đấm một cái, trúng cửa xe, kim loại liền biến dạng.
Trên tay chảy máu ròng ròng.
" Tư lệnh." Nữ binh kinh hô, vội vàng cầm hộp cứu thương đến.
Cố Cảo Đình hất nữ binh đang băng bó ra, lạnh lùng nhìn phía trước. Lạnh giọng ra lệnh:
" Toàn lực nghĩ cách cứu viện. Không có lệnh của tôi, cô không thể chết!"
Trong phòng hang ổ của Cáp Đặc.
Hoắc Vi Vũ bị Giang Hạo Trần đặt xuống.
Cô phòng bị nhìn Giang Hạo Trần mang mặt nạ.Giang Hạo Trần cũng quan sát cô, hai tay vòng trước ngực, như có điều suy nghĩ nói ra:
"Cô xấu như vậy, sao Duật Nghị cùng Cố Cảo Đình thích cô nhỉ?"
Hoắc Vi Vũ nhìn anh mang theo địch ý, nói chuyện cũng chanh chua lên:
"Vậy chỉ có thể chứng minh, bọn họ khác biệt với anh."
Giang Hạo Trần ôm sát eo của cô, kéo đến trước mặt anh.
"Vậy bây giờ cô có thể cùng làm với tôi? Tôi không thích phục vụ phụ nữ, cho nên, cô ngồi lên, tự mình làm." Anh đá cái ghế, ngồi xuống, tà mị nhìn cô.