Hắn đứng trước mặt Hoắc Vi Vũ, đánh giá mặt cô, ánh mắt bỉ ổi dời xuống.
Hoắc Vi Vũ hơi hơi nắm chặt tay, mặt không they đổi nhìn không khí.
Hắn ngửi ngửi trên người cô, lắc đầu, đi qua cô, đi đến bên cạnh.
Bên cạnh là cô gái dùng nước hoa rất ngọt ngào, kinh hoảng nhìn Cáp Đặc.
Cáp Đặc dùng sức ngửi một cái, trong ánh mắt tràn đầy tia sáng, kéo cô gái lại gần:
"Chính là em."
Cô gái bị dọa khóc:
"Không muốn, cầu anh bỏ qua cho tôi."
Cáp Đặc kéo áo của cô gái:
"Được lão tử coi trong là vinh hạnh của cô, ngoan ngoãn chút, tôi ghét nhất phụ nữ không nghe lời, nếu như cô dám nói không, tôi liền giết chết cô."
Cô gái không dám nói tiếp, bị Cáp Đặc đẩy lên mặt bàn.
Cáp Đặc đứng ở sau lưng cô gái.
Hình ảnh kia, khó coi.
Hoắc Vi Vũ quay mặt sang chỗ khác, lông mi khẽ run, trong mắt u ám.
Hiện thực thật tàn khốc, cho dù cô không đành lòng, cũng bất lực.
Mệnh của mình là do trời không phải do mình?
"Lão đại, chúng ta có thể hay không?" Không biết Minh Ca tiến đến lúc nào, nhìn Hoắc Vi Vũ, không ngừng nuốt nước miếng.
"Tùy ý." Cáp Đặc tâm tình không tệ nói.
"Cảm ơn lão đại nhiều." Minh Ca đi đến trước mặt Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ đạm mạc nhìn Minh Ca gấp gáp cởi quần.
Nếu như Cố Cảo Đình tim được chỗ này, cô hẳn nghe được tiếng phá hủy.
Nhưng mà không, cũng liền chứng minh, bọn họ không có tìm được.
Cô chịu đựng khuất nhục để sống hay là chết trọn vẹn?
Nếu như chết, nhiệm vụ lần này đều thua rồi.
Hoắc Vi Vũ cam chịu số phận nhắm mắt lại.
Không hèn mọn không lên tiếng, không nháo ầm ĩ, cũng không đau buồn hay vui sướиɠ.
Minh Ca muốn cởi áo của Hoắc Vi Vũ, liền bị người khác cầm cổ tay.
Hoắc Vi Vũ mở to mắt nhìn người đàn ông đeo mặt nạ hồ ly."Giang Hạo Trần, ý gì đây?" Minh Ca không vui.
"Phụ nữ này, tôi muốn rồi." Giang Hạo Trần nói, bế Hoắc Vi Vũ lên, đi vào phòng.
Minh ca: "..."
Hắn muốn rất muốn phụ nữ kia, phụ nữ san phấn bột nước hắn rất chán ghét.
Được rồi, chỉ cần Giang Hạo Trần sử dụng xong, thì cô ta lại là của hắn rồi.
Bực bội!
Minh Ca hung hăng đá cái ghế.
*
Trong rừng cây
Một đám người tìm kiếm Hoắc Vi Vũ.
Rõ ràng tín hiệu ở phụ cận, nhưng làm sao lại không thấy ai.
Cố Cảo Đình chạy đến.
"Tư lệnh." Quan chỉ huy Trần Đoàn Trường, phó nữ chỉ huy, lính đặc chủng cúi chào.
Cố Cảo Đình như quỷ satan nhìn Trần Đoàn Trường:
"Không hi sinh bất kỳ dân thường nào, không ép buộc, áp bách, tôi trước dạy anh những gì."
"Báo cáo tư lệnh, cô ta tự nguyện, cũng đã thu tiền." Trần Đoàn Trường giải thích nói.
"Anh có thể xéo đi, tốt nhất cầu nguyện cho cô ta không có chuyện gì, nếu không, mười cái đầu của anh cũng không đủ." Cố Cảo Đình đỏ mắt nói.
Anh cầm laptop, nhìn xung quanh.
Sắc mặt càng kém.
"Bọn họ ở dưới đất, dựa theo thói quen, Cáp Đặc dùng khẳng định là hợp kim Titan, dùng thuốc nổ không phá được, phương pháp duy nhất là tìm được cửa vào." Cố Cảo Đình nhìn tín hiệu, chỉ vào vách núi, ra lệnh:
"Tín hiệu thu được ở đó, dùng hết tốc độ tiến về phía trước."
"Vâng, tư lệnh."
Trần Đoàn Trường không hiểu, nhìn thấy mình bị người ta bỏ lại.
Anh có loại cảm giác, mình xong đời rồi.
Cô gái kia, chẵng lẽ là phụ nữ của Tư lệnh?!!!
Lưng Trần Đoàn Trường toát mồ hôi lạnh, hành động lần này, cho dù là lính đặc chủng, làm mồi nhử, xâm nhập vào nội bộ của địch, bản thân cũng cửu tử nhất sinh, huống chi là một cô gái tay không tất sắc.