“Alo, là tôi, Nguyễn Tân đây
Tối đến rồi, người nhà em có ở trên không?”
Thẩm Giai Dĩnh hờ hững đáp: “Em ở nhà một mình, anh lên đi.”
Cúp máy, Nguyễn Tân nhanh chóng lên tới nơi và ấn chuông cửa
Thẩm Giai Dĩnh ra mở cửa cho anh
Nguyễn Tấn kinh ngạc nhìn cô, ba tháng không gặp, anh sắp không nhận ra cô nữa rồi
Dáng người Thẩm Giai Dĩnh tròn lên không ít, nhưng mặt cô vàng như nghệ, không hề có sức sống, yếu ớt đến ngay cả lúc đi cũng sợ cô có thể ngã bất cứ lúc nào.
Nguyễn Tấn nhìn trong nhà, cửa sổ đóng chặt, vừa hâm vừa nóng, ngày nóng thể này mà trong nhà không bật điều hòa, mà Thẩm Giai Dĩnh còn mặc áo tay dài quần dài, bên3ngoài còn khoác chiếc áo mỏng
“Em ở nhà một mình à?” Anh tò mò hỏi.
“Đúng vậy, vú em đi mua thức ăn rồi, thuận tiện dắt chó đi dạo.”
Nguyễn Tấn cạn lời, vú em người ta chăm sóc phụ nữ có thai và trẻ con, mà vú em nhà cô ấy lại đi nấu cơm với dắt chó đi dạo
Thẩm Giai Dĩnh dường như nhìn thấy được nghi ngờ của Nguyễn Tân, cười tự giễu nói: “Dù sao con cũng mất rồi, em cũng không cần người chăm, trong nhà nóng quá nên tâm trạng của Đậu Đậu rất kém
Em bảo vú em dẫn nó ra ngoài chơi.”
Thẩm Giai Dĩnh nhìn thấy Nguyễn Tân đổ đầy mồ hôi bèn đi tới cạnh tường mở điều hòa tổng lên: “Khó cho anh rồi, trời nóng như0vậy còn bắt anh đến chịu tội, uống gì? Trà hay là nước lọc?”
Nguyễn Tấn rất lo lắng cho cô: “Tôi sao cũng được, hay là em nằm đi cho khỏe, đừng đi qua đi lại nữa.” “Em không sao, cũng thỉnh thoảng mới xuống giường đi lại, thường đều nằm trên giường thôi.” Thẩm Giai Dĩnh đưa anh một cốc trà lạnh, còn cô thì uống nước ấm: “Ngồi đi, liên quan về chuyện ly hôn, chúng ta phải thương lượng cho ổn thỏa.” Hai người ngồi trên sofa, trên chân Thẩm Giai Dĩnh đắp một cái chăn mỏng, phần lớn thời gian cô đều ngẩn người ra
Nguyễn Tấn không đành lòng nên quan tâm hỏi: “Sao lại đột ngột như vậy?”
Thẩm Giai Dĩnh chán nản xụ mặt, đôi mắt lại đỏ lên: “Có5lẽ là do ý trời, ha ha
Buổi sáng em ở trong tiểu khu dắt chó đi dạo, bị một bé trai trượt ván đụng phải
Nếu như em nghe lời anh khuyên đưa chó cho người khác nuôi sẽ không có nhiều chuyện vậy
Là do chính em không chịu nên xui xẻo là đáng.”
“Bé trai?”
“Ừ, mới ba tuổi, không hiểu gì hết
Mẹ nó đưa em đến bệnh viện trước tiên, vừa trả tiền vừa nhận lỗi, giờ mỗi ngày đều nấu canh đưa tới
Người ta cũng không muốn thể, cũng không thể bảo em so đo với đứa bé ba tuổi
Hơn nữa, con của em đã mất rồi, có làm gì thêm cũng không sống lại được.”
Nguyễn Tấn nhìn tâm trạng của cô sa sút cũng không đành lòng, chỉ có thể an ủi: “Nểu chuyện4đã vậy thì em phải chăm sóc sức khỏe cho tốt
Người nhà em biết chưa?”
Thẩm Giai Dĩnh lắc đầu: “Từ lúc mang thai em đã không định để nhà biết, mặc dù anh bằng lòng giúp em nhưng em rất sợ xảy ra chuyện lỡ may
Nào biết đâu giấu nhẹm được với gia đình mà lại xảy ra tai nạn ngay trong tiểu khu của mình, đều là bản thân em không tốt.”
Nhìn Thẩm Giai Dĩnh lau nước mắt và tự trách, trong lòng Nguyễn Tấn cũng rất buồn: “Em đừng như vậy, chú ý sức khỏe của mình
Anh ta đâu? Sao lúc này không ở bên cạnh chăm sóc em?” “Anh ấy đang đi công tác ở Hà Lan
Anh ấy muốn về nhưng em không cho
Con đã không còn rồi, anh ấy có về9cũng vô dụng.”
“Đừng khóc nữa, khóc hại người thì vẫn là chính em chịu khổ.”
Thẩm Giai Dĩnh cố nén nước mắt và nặn ra một nụ cười: “Không nhắc nữa, không nhắc nữa
Chúng ta nói chuyện chính đi
Anh tìm được người muốn kết hôn rồi à?”
Nguyễn Tấn gật đầu
“Tốt quá rồi
Em luôn cảm thấy có lỗi với anh
Nếu đã như vậy, trong lòng em cũng đỡ hơn.” “Kết hôn dễ nhưng ly hôn khó, cửa ải của ba mẹ tôi và em vẫn chưa biết phải qua thế nào đây.” “Qua không được thì đừng qua
Nếu đợi sự đồng ý của gia đình thì chúng ta khỏi cần nghĩ đến ly hôn nữa
Tân, chúng ta đi ly hôn trước, chém trước tấu sau.” Nguyễn Tấn nghĩ thầm, một cô gái như Thẩm Giai Dĩnh còn có thể quyết tâm làm như vậy, một người đàn ông như anh còn kiêng dè cái gì: “Được, tôi đồng ý.” Thẩm Giai Dĩnh nói tiếp: “Sau khi ly hôn, chúng ta tự giải thích với người nhà, cứ nói tính cách không hợp, không sống chung được.” Nguyễn Tấn: “Em cũng biết tình hình hiện tại của ba tôi
Tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói, thật ra trong lòng ba mẹ tôi đều hiểu rõ.” Thẩm Giai Dĩnh: “Ba anh bị bệnh, đứa con dâu như em vẫn không qua thăm nom ông nên chắc họ cũng đã nhận ra
Ba em mới gay go, em sợ ông ấy sẽ tìm anh gây chuyện.” Nguyễn Tấn: “Muốn được tự do phải trả giá, tôi không sợ ba em tìm tôi gây chuyện
Nếu như em cũng đồng ý thì tôi muốn làm xong nhanh chóng
Lúc nào em có thể ra ngoài được?” Thẩm Giai Dĩnh nói luôn không cần nghĩ ngợi: “Ngày mai!”
Nguyễn Tân: “Ngày mai? Em đang ở cữ, đừng nói đùa.” Thẩm Giai Dĩnh cười: “Ha ha, con cũng mất rồi, ở cữ không chán lắm.” Nguyễn Tấn: “Vậy ngày mai cũng không thể đi ngay được
Tôi thấy em ra mồ hôi liên tục, sao có thể ra ngoài được? Em đừng miễn cưỡng, sức khỏe quan trọng hơn.” Cuối cùng Thẩm Giai Dĩnh lùi một bước: “Vậy đợi khi em đi khám nhé, tầm ngày bảy tháng sau, đúng lúc em phải ra ngoài.” Nguyễn Tân: “Được, đến lúc đó tôi sẽ chừa lịch làm việc
Em ổn rồi thì gọi điện thoại cho tôi.”
Vào đúng lúc này chuông cửa bỗng vang lên, Thẩm Giai Dĩnh bực dọc, chẳng lẽ dì vú em quên chìa khóa rồi?
“Tôi mở cho.” Nguyễn Tấn chủ động đứng lên, đi đến cửa, anh nhìn qua mắt mèo theo thói quen và sững người, quay đầu lại nói: “Là mẹ em.”
Thẩm Giai Dĩnh giật mình: “Mẹ em? Sao bà ấy lại đến đây?”
“Có cần mở cửa không?” Nguyễn Tấn vô thức đè thấp giọng
Tiếng gõ cửa vang lên hai tiếng “rầm rầm” rất mạnh, “Giai Dĩnh, mẹ biết con đang ở bên trong, mở cửa đi.” Nguyễn Tân lại nhìn Thẩm Giai Dĩnh, Thẩm Giai Dĩnh điều chỉnh lại tâm trạng hoang mang và gật đầu
Cửa mở ra, “Mẹ!” Nguyễn Tân chào
Lần này đến lượt bà Thẩm ngẩn ra: “Sao con lại ở đây?” Không đúng, không khớp với tin tức bà nhận được
Nguyễn Tấn cười, thản nhiên nói: “Con ở đây rất kỳ lạ sao?” Bà Thẩm đi vào bên trong, nhìn Nguyễn Tấn lại nhìn con gái mình, đủ kiểu lạ lùng
“Mẹ, mẹ đến có việc ạ?” Thái độ của Thẩm Giai Dĩnh và giọng điệu đều không tốt lắm, không tốt lên nổi.
Bà Thẩm không trả lời, mà vòng đến cửa phòng ngủ nhìn quanh, trên giường hơi lộn xộn, trên bàn để đủ loại thuốc
Bà đi thẳng vào nhà vệ sinh, trong sọt rác có băng vệ sinh dính máu.
Thẩm Giai Dĩnh không hài lòng nói: “Mẹ, mẹ tìm cái gì vậy?..
Phòng con lộn xộn lắm, mẹ mau ra đây!” Bà Thẩm đi ra ngoài, đứng trước mặt con gái, quan sát cô một lượt, mày càng lúc càng nhíu chặt: “Con xem con đi, người không ra người, mà không ra ma.” Thẩm Giai Dĩnh tức giận nói: “Con rất tốt, gần đây mập lên mà thôi.” “Còn nói dối...” Bà Thẩm nhìn Nguyễn Tấn: “Nguyễn Tấn, lần này con sai rồi, chuyện Giai Dĩnh mang thai lớn như vậy mà con không nói cho mẹ biết, ngay cả nó sinh non cũng muốn giấu mẹ sao?”
“..” Nguyễn Tân đờ cả ra, không phải nói không để người nhà biết mà? Không đợi Nguyễn Tấn nói gì Thẩm Giai Dĩnh đã lên tiếng: “Chuyện không liên quan đến anh ấy, là ý của con.”
“Tại sao?” Bà Thẩm đau lòng hỏi.
“Bởi vì con không muốn mình sinh con cũng bị mọi người can thiệp.” “Đứa con này đúng là muốn làm mẹ tức chết mà..
Nếu như cho ba mẹ biết sớm thì người nhà nhiều có thể chăm sóc con tốt hơn
Con xem hiện giờ đi, thành công dã tràng rồi!”
Trong lòng Thẩm Giai Dĩnh còn đắng hơn cả ăn phải mướp đắng
Bà Thẩm lại nhìn Nguyễn Tấn hỏi: “Con cũng không nói với nhà con?” Ngoại trừ gật đầu thì Nguyễn Tấn cũng không biết làm gì.
“Chao ôi..
không hiểu chuyện!” Bà Thẩm thở dài thườn thượt: “Giai Dĩnh không hiểu chuyện, con cũng không hiểu chuyện
Mang thai là chuyện tốt, hai đứa giấu gia đình làm gì chứ? Nguyễn Tấn, mẹ biết công việc của con bận, đàn ông bận lo sự nghiệp là chuyện nên làm, nhưng mà đừng chỉ lo tới sự nghiệp mà xem nhẹ gia đình
Hàng năm con đi công tác bên ngoài, quan tâm Giai Dĩnh quá ít.”
Tâm trạng của Thẩm Giai Dĩnh vốn không ổn, thấy mẹ mình nói vậy thì cô đùng đùng nổi giận, chất vấn lại: “Mẹ, có phải mẹ lại điều tra con không? Mẹ còn biết gì nữa, dứt khoát nói thẳng đi, con không quen chuyện kiểm tra đột kích thế này!”
Nguyễn Tấn ở cạnh vội vàng đỡ cô, khẽ khuyên nhủ: “Đừng như vậy, không tốt cho cơ thể.” Tuy bà Thẩm đau lòng nhưng cũng không biết làm sao, bà giải thích: “Mẹ không điều tra con, là dì Mộc Tử của con lúc đi thăm cháu gái sinh con thì nhìn thấy con
Buổi sáng lúc chơi mạt chược bà ấy có nhắc tới, hỏi mẹ làm mẹ cũng giật mình.”
“Sau đó mẹ vội vàng đến nhà các con tim nhưng không có người ở, nhà sát vách nói ở đây vốn không có người ở, nên mẹ biết con đã về lại đây
Mẹ thật sự không điều tra con, mẹ chỉ biết có vậy thôi
Chuyện con sinh non mẹ vẫn chưa nói cho ba con, nếu ông ấy mà biết, còn lâu mới yên bình như bây giờ.” Bà Thẩm nói hết lời, cuối cùng cũng làm cơn giận của Thẩm Giai Dĩnh hơi lắng lại: “Mẹ, mẹ đi đi
Con không muốn gặp mẹ.” “.” Bà Thẩm vô cùng buồn, không biết từ khi nào quan hệ giữa bà và con gái đã lạnh nhạt như hiện giờ
Nguyễn Tấn vỗ vai Thẩm Giai Dĩnh, ra hiệu cô đừng như vậy với mẹ mình, sau đó quay đầu nói với bà Thẩm: “Mẹ, nếu mẹ không có việc gì khác, hay là về trước đi.”
Tuy Bà Thẩm không đành lòng nhưng cũng buộc phải đi: “Nguyễn Tấn, chăm sóc con gái mẹ cho tốt.”
“Dạ.” Trong tình huống này Nguyễn Tấn không từ chối được, đây vốn là trách nhiệm của anh
Bà Thẩm đi rồi, Thẩm Giai Dĩnh đi tới trước cửa sổ, muốn chính mắt nhìn thấy mẹ mình rời đi thì cô mới yên tâm.
Nguyễn Tấn: “Tôi không ngờ quan hệ của em với mẹ mình lại kém như thế.”
Thẩm Giai Dĩnh: “Quan hệ của em với ba em càng kém hơn.”
Nguyễn Tấn khuyên cô: “Nếu như đã không thay đổi được, vậy thì lùi một bước, dù sao cũng là ba mẹ ruột của em.” Thẩm Giai Dĩnh: “Mấy lần em đã thử bỏ trốn, đã đến sân bay rồi nhưng đều bị bắt về
Ba em sai người theo dõi từng hành động của em
Cuộc sống thế này em đã sống đủ rồi, không có một chút tự do, thậm chí không có một chút nhân quyền
Mãi đến khi chúng ta kết hôn ông ấy mới thôi theo dõi em, đây là điều kiện để em đồng ý kết hôn
Anh nói xem, ông ấy giống ba chỗ nào, ông ấy thật sự và tốt cho em sao? Không hẳn vậy, ông ấy chỉ vì lợi ích của bản thân thôi.”
Nguyễn Tấn không nói được gì, ba anh cũng vậy, anh đồng cảm với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com