“Sau này anh đừng đến đó nữa, nghe chưa hả?” Cô càm ràm một hồi, suýt chút quên luôn chuyện quan trọng: “À đúng rồi, ba em nói gì với anh vậy?” Nguyễn Tân nắm tay cô cố gắng thoát khỏi đám đông chen nhau: “Ba em rất thương em.” “Đương nhiên em biết chuyện đó, em muốn biết cụ thể”
“Em phải nghe lời ông ấy nhiều hơn, đừng xung đột với ba vì anh.” Hạ Chí nghe mà lòng hoảng hốt: “Ba ép anh rời xa em hả?”
Nguyễn Tấn lắc đầu: “Cái đó thì không, ông ấy nói về sẽ suy nghĩ kĩ lại
Em yên tâm được rồi
Ba em thương em như vậy nên chắc chắn sẽ tôn trọng ý kiến của em
Ông ấy chỉ chưa quen với việc con gái3phải đi với người khác thôi.”
Hạ Chí lại hỏi: “Ba em hỏi anh chuyện ly hôn, anh nói thế nào với ông?”
“Không, ông hỏi anh kết hôn hay chưa, anh nói từng kết hôn một lần, ông không hỏi có ly hôn chưa
Nói như vậy cũng không phải anh nói dối với ông đúng không?” Hạ Chí im lặng, muốn ba cô đồng ý thì họ chỉ có thể nói dối thôi
Nguyễn Tấn thấy vẻ mặt Hạ Chí lo lắng nên nói: “Hôm nay ba em đến đột ngột, lúc đó anh cũng rất căng thẳng, chưa nghĩ xem nói chuyện hôn nhân của anh thế nào
Nếu như em không muốn nói dối ba em thì chúng ta cứ nói thật với họ
Tất cả đã có anh, anh sẽ giải thích rõ0với họ.”
Hạ Chí lắc đầu: “Không thể nói chuyện này
Nếu như nói ra, ba em sẽ đánh chết em, còn đánh chết cả anh nữa.” Tâm trạng của cô rơi xuống đáy vực trong nháy mắt.
Nguyễn Tấn xoa đầu cố an ủi: “Không nghiêm trọng vậy đâu..
Quá lắm thì đánh chết anh, em thì ông không nỡ đánh
Xin lỗi, vì chuyện của anh mà khiến em khó xử.”
Hạ Chí khổ tâm bặm môi, giọng điệu ngập tràn áy náy: “Em không đành lòng..
không đành lòng nói dối lừa gạt ba mẹ
Đây là lần đầu tiên em lừa ông, hy vọng cũng là lần cuối cùng.” “Chỉ cần sau này em hạnh phúc, ông sẽ không để ý đâu.”
“Ừm.”
Về đến nhà, việc đầu tiên Hạ Chí làm là mở tủ lạnh ra xem5các loại thịt ba cô mang tới cho cô
Đã lâu chưa về nhà, đã lâu chưa nếm được tay nghề của ba, cô thèm quá đỗi.
Đang ăn cơm thì điện thoại reo: “Là mẹ em.” Hạ Chí bình tĩnh nghe điện thoại: “Alo, mẹ, ba về đến nhà chưa?” Hà Hoàn vừa mở miệng đã nói: “Con được lắm, tìm được bạn trai cũng không nói cho mẹ
Bên này mẹ còn tìm đối tượng xem mắt giúp con suốt
Mẹ đã chọn xong bốn người, đợi con nghỉ Quốc Khánh về xem mắt đây.”
Hạ Chí thành khẩn xin lỗi: “Mẹ, mẹ muốn mắng thì mắng đi, đừng giận, con sai rồi.” Ai ngờ Hà Hoàn nói: “Con sai gì chứ, con tìm được đối tượng mẹ vui còn không kịp đây
Tiểu Chí à,4con ba mươi tuổi rồi, chuyện hôn nhân cả đời không thể kéo dài thêm nữa
Đã ly hôn cũng được, chúng ta không so đo quá khứ của cậu ấy, chỉ cần bây giờ cậu ấy đối xử tốt với con là được.” Lòng Hạ Chí bỗng xót xa, cô vui mừng đến mức muốn khóc: “Mẹ, anh ấy đối xử với con rất tốt.”
“Ừ, vậy được rồi, con gái ngốc, đừng nghe lời ba con, nghe lời mẹ này
Hai đứa nhanh chóng sinh cháu ngoại cho mẹ đi, trai hay gái đều được.” “.” Hạ Chí cạn lời, nhìn thấy Nguyễn Tấn che miệng cười, cô thật sự rất ngại: “Mẹ, anh ấy đang ngồi cạnh con, nghe thấy hết rồi...” “Nghe thì nghe đi, cậu ta cũng lớn tuổi, trong9nhà chắc cũng sốt ruột
Giờ không mang thai sinh con sợ để lại nhiều chứng bệnh cho con
Hai đứa đều lớn tuổi rồi mà còn chưa sinh con, sau này càng khó sinh hơn, tranh thủ bây giờ làm nhanh đi.”
Trong điện thoại còn có tiếng của Hạ Chính Đông: “Bà nói bừa gì với con gái đó?” Hà Hoàn hỏi ngược lại: “Ông nói bừa gì với con rể tôi đó? Khó khăn lắm mới tìm được một người, dọa chạy mất thì làm sao? Lẽ nào ông để con gái mình ở giá cả đời?”
Hạ Chính Đông: “Được, được, tôi mặc kệ”
Hà Hoàn: “Xùy xùy xùy, tôi nói chuyện với con gái một lát ông đừng chen vào..
Tiểu Chí, có hình của cậu ấy không, cho mẹ xem thử nào.”
Hạ Chí quả thực dở khóc dở cười: “Hình thì không có, nhưng có thể chụp ngay một tấm.”
“Hay là gọi video đi, để mẹ biết mặt luôn.” Hạ Chí nhìn Nguyễn Tấn, Nguyễn Tấn mang vẻ mặt chờ mong: “Được, vậy còn gọi video.”
Cúp điện thoại, Nguyễn Tấn bật cười
“Không cho cười, không cho anh cười.” Hạ Chí quả thật muốn phát điện, phản ứng của mẹ có thật sự vượt quá xa tưởng tưởng của cổ rồi.
“Không cười, không cười, nhanh nhanh bắt máy, dì gọi video lại kìa.” Cuộc gọi video vừa kết nối, Hà Hoàn nói với màn hình: “Cho mẹ xem bạn trai con đi.” Hạ Chí quay ống kính về phía Nguyễn Tân, Nguyễn Tân vẫy tay nói: “Cháu chào dì, cháu là Nguyễn Tân.” “Chào cháu, chào cháu
Chuyện của cháu chú đã kể cho dù biết rồi, cháu phải đối xử tốt với con gái của dì đấy.”
“Đương nhiên ạ.”
“Vậy khi nào thì cưới nó đi đây?” “Càng nhanh càng tốt ạ.”
Hà Hoàn cười: “Ha ha ha ha, thằng bé thẳng thắn quá, dì thích
Hôm nào đến nhà dì chơi, dì nấu món ngon cho cháu ăn.” Hạ Chính Đông đột nhiên đi ngang qua, cũng nói: “Bà biết nấu cơm từ khi nào thế?” Hà Hoàn liếc xéo chồng, tiếp tục nói chuyện với Nguyễn Tân: “Cháu không để ý dì gọi cháu là Tiểu Tân chứ?”
“Không để ý ạ.” “Tiểu Tân, có lúc tính khí con gái nhà dì hung dữ, nhưng đầu óc đơn giản, cháu nhường nó một chút nhé.” Nguyễn Tấn cười: “Tính tình cô ấy rất tốt, cháu thích cô ấy như vậy.” “Được được, vậy dì yên tâm rồi.” Hạ Chính Đông ở phía sau lại thúc giục, nhưng không nghe rõ là nói gì: “Tiểu Tân, Tiểu Chí, hai đứa giữ sức khỏe
Dì với chú ăn cơm đây, tạm biệt.” “Tạm biệt mẹ!”
Tạm biệt dì!” Hà Hoàn vội vàng nhắc nhở: “Tiểu Chí, đừng quên gửi hình, chụp đẹp trai vào.” Tắt cuộc gọi video, Nguyễn Tấn cười to, mẹ của Hạ Chí hài hước quá
Trước giờ anh không biết thì ra gia đình của Hạ Chí tốt như thế, cha thì nghiêm túc, mẹ thì dễ gần, một gia đình vui vẻ hòa thuận
“Mẹ em rất thích anh, anh cứ đắc ý đi.” Hạ Chí cầm điện thoại nhắm chuẩn vào anh: “Nhanh chụp một tấm, mẹ em bảo chụp.”
Nguyễn Tấn vuốt tóc lại, nhìn vào máy ảnh nở nụ cười
“Xong rồi.”
Đang lúc Hạ Chí chuẩn bị gửi ảnh đi, Nguyễn Tấn giật lấy điện thoại, dùng tay kéo đầu của cô tựa vào vai người mình, “tách”, anh rất thuận lợi chụp một tấm ảnh mặt hai người dán vào nhau.
“Nên gửi tấm ảnh này mới đúng.” Nói xong anh gửi luôn hai tấm ảnh đi
Hạ Chí cầm lấy điện thoại xem, kinh ngạc kêu lên: “Trời ạ, sao anh chụp em xấu thế, em bị nhắm mắt này!” “Anh đẹp trai là được rồi, chủ yếu là mẹ em muốn xem anh thôi.” “Anh..
quá đáng lắm.”
Điện thoại có tin nhắn trả lời, Hà Hoàn gửi qua một câu: [Tiểu Chí, nhớ giữ gìn nhan sắc đi!]
“Ha ha ha ha.” Nguyễn Tấn ôm bụng cười to, chỉ còn lại Hạ Chí mang vẻ mặt tức nghẹn.
Trải qua lần gặp mặt đột ngột hôm nay, Nguyễn Tấn càng trông ngóng việc đến thăm hỏi gia đình Hạ Chí
Nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải xử lý cho rõ ràng chuyện liên quan đến hôn nhân của mình, nếu không thật sự sẽ giống những gì Hạ Chí nói, không đành lòng nói dối ba mẹ đang vui mừng, đó sẽ là cảm giác ngập tràn tội lỗi.
Hôm sau, mới sáng sớm mà điện thoại của Nguyễn Tấn đã vang lên, đánh thức hai người còn đang say giấc nồng.
“Ai mà gọi sớm vậy?” “Anh xem thử.” Nguyễn Tấn giơ tay lấy điện thoại, nheo mắt nhìn, trong lòng lộp bộp: “Alo, sớm vậy đã gọi điện cho tôi, có việc gì gấp sao?”
Hạ Chí còn tưởng là chuyện công việc, mơ mang muốn ngủ tiếp.
“Em nói cái gì?” Nguyễn Tấn hết sức kinh ngạc: “Sao lại như thể được?”
“Tôi biết rồi, nhưng mà chuyện hôn nhân của chúng ta nhất định phải hủy bỏ, càng nhanh càng tốt.”
Hạ Chí mở choàng mắt, máu cả người đều sục sôi, cố chống người dậy, tại chăm chú dán chặt vào điện thoại của Nguyễn Tấn
Nguyễn Tấn dứt khoát nói luôn: “Hiện giờ em nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ gì cả, hôm nay tôi về Đô Thành, đến nơi sẽ gọi điện thoại cho em, tôi đến chỗ em.” Lần đầu tiên Hạ Chí được tiếng của Thẩm Giai Dĩnh, cô ấy nói “được”, chỉ có một chữ thôi là cuộc gọi của hai người họ kết thúc
Sau khi tắt máy Hạ Chí hỏi: “Sao vậy?” Nguyễn Tân nặng nề đáp: “Thẩm Giai Dĩnh sinh non, còn nhỏ tháng quá, đứa bé vừa sinh đã mất rồi.” “Hả? Sao lại như thế được?” Hạ Chí nghe xong lòng rất đau buồn, một sinh mạng bé bỏng, còn chưa kịp hít thở không khí tươi mới của thế giới này đã mất rồi, đáng tiếc biết bao
Nguyễn Tấn lắc đầu: “Không rõ, có lẽ là đứa bé này không muốn đến gia đình như thế, đáng thương cho Thẩm Giai Dĩnh
Nhưng cô ấy đồng ý nhanh chóng ly hôn, hiện giờ anh phải đặt vé máy bay về đó.”
Hạ Chí rất khó hình dung tâm trạng lúc đó, người ta mới vừa mất đi đứa con mà đã nói đến chuyện ly hôn, thế này có được không? Nguyễn Tân nhìn điện thoại nói: “Chuyến bay chín giờ, giờ anh lập tức đi tới sân bay ngay, chắc là đến kịp
Buổi trưa là có thể tới Đô Thành rồi.”
“Anh chú ý tâm trạng cô ấy một chút, nếu như có chỗ khó xử, anh đừng ép cô ấy quá”.
“Ừ, anh biết rồi.” Nguyễn Tân ôm lấy bả vai Hạ Chí nói: “Chuyện ly hôn đã được lên kế hoạch
Vốn dĩ nói là sinh đứa bé xong sẽ ly hôn, hiện giờ đứa bé không còn, hôn nhân của bọn anh cũng không có ý nghĩa để tiếp tục nữa
Cô ấy cũng hy vọng nhanh chóng kết thúc mọi chuyện.”
Nguyễn Tân hôn lên trán Hạ Chí: “Tiểu Chí, nơi anh muốn lập tức đi là nhà em, em đợi anh, anh còn gấp gáp muốn đến nhà em hơn cả em
Anh thích người nhà em, càng yêu em hơn.”
“Vâng, có chuyện gì gửi WeChat cho em, đừng để em lo lắng.” “Được..
vậy em ngủ thêm lát đi, anh dậy đây.” Hạ Chí làm sao ngủ tiếp được nữa: “Em cũng dậy, anh đi đánh răng rửa mặt, em giúp anh thu dọn đồ đạc.”
Trong văn phòng công ty, Hạ Chí ngẩn người nhìn chằm chằm tin nhắn cuối cùng Nguyễn Tân gửi qua WeChat, cô đợi tin anh báo hạ cánh an toàn
Nhưng bây giờ mới chín giờ, máy bay mới vừa cất cánh
Lưu Dương đang nhìn gương dặm lại trang điểm, sắp đi ra ngoài một chuyến: “Chị Hạ Chí, chị thấy màu mắt của em thế nào?..
Chị Hạ Chí..
Chị Hạ Chí?” “Hả?” Hạ Chí hồi phục tinh thần: “Rất đẹp.” Lưu Dương bĩu môi nói: “Chị còn chưa nhìn.”
Hạ Chí quay đầu nhìn, thuận miệng có lệ: “Đẹp đó.”
Lưu Dương nhìn dáng vẻ không yên của cô, lắc đầu: “Bỏ đi, không làm phiền chị nhớ người yêu nữa
Chị Trương, chị Đình, chúng ta cứ đợi bạn trai chị Hạ Chí mời cơm đi.”
Hạ Chí cười cười, tiếp tục thất thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com