Nguyễn Tấn dừng bước. Anh rất kinh ngạc là Kiều Tâm Duy lại hỏi thăm Tào Trạch Khải từ anh. Nhưng nếu cô đã hỏi, anh nghĩ đứng ở lập trường bạn bè, anh nên nói thật. “Tào Trạch Khải là một kẻ hèn hạ lòng dạ không IV ngay thắng. Sao vậy, cậu ta trêu vào em à?” Lòng Kiều Tâm Duy chùng xuống. Nói như vậy, Tào Trạch Khải đích thực rất khả nghi. Lễ ký hợp đồng sắp bắt đầu, nhưng cô vẫn chưa biết rốt cuộc Tào Trạch Khải muốn làm gì.
“Tôi nghĩ không ai có thể có quyền đánh giá cậu ta hơn tôi. Cậu ta là sinh viên nghèo mà anh giúp đỡ hơn mười năm. Vừa tốt nghiệp Đại học xong, tôi đã tuyển cậu ta vào làm trợ lý. Nhưng cậu ta hoàn toàn không có sự giản dị và lương thiện của người nông thôn. Ngược lại, cậu ta rất nhiều mưu mô, không đi theo con đường ngay thẳng mà hết lần này đi lần khác muốn đi đường tắt.”
Nói đến đây, Nguyễn Tấn cảm thán, “Cậu ta giống như Chu Tiểu Y trước kia, chậc, đều khiến tôi rất tổn thương. Nếu không phải hai người bọn họ, tôi thật sự không biết thì ra mắt nhìn người của tôi kém như vậy. Duy nhất một lần nhìn trúng em, nhưng vẫn không thể nào giữ lại em. Có lẽ tôi không có khiếu làm nhân sự.”
Lúc đó, trợ lý đến thúc giục, “Nguyễn tổng, lễ ký hợp đồng sắp bắt đầu rồi.” “Ừ, đến ngay đây.” Cuối cùng Nguyễn Tấn nói với Kiều Tâm Duy, “Tào Trạch Khải theo tôi hai năm, tôi không mong cậu ta trả ơn, chỉ hi vọng cậu ta có thể làm người đàng hoàng, nhưng... Nếu không phải cậu ta làm tôi hoàn toàn thất vọng, tôi cũng sẽ không sa thải cậu ta. Sau này cậu ta đi theo Phó tổng giám đốc Cát Quân của bọn em, đại khái khoảng hơn một năm rồi. Tâm Duy, tôi chỉ biết từng đó, hi vọng có thể giúp được em.” “Tôi biết rồi, cảm ơn anh. Anh mau về chỗ ngồi đi.”
Nguyễn Tấn gật nhẹ đầu, quay người bước đi.
Thời gian bắt đầu đếm ngược, đại biểu ký hợp đồng và những người lãnh đạo của hai bên đã2vào chỗ ngồi. Các phóng viên cũng đã sắp xếp ổn thỏa. Người dẫn chương trình cầm micro nói chuyện, âm thanh len lỏi từng góc khiến tất cả mọi người dù ở đâu cũng nghe thấy rất rõ ràng.
Kiều Tâm Duy nhớ lại lúc sáng nay, Tào Trạch Khải lén lút từ mặt sau bức phông nền đi ra, trong lòng của cô cảm thấy cực kỳ bất an.
Cô vừa nghĩ, vừa đi ra ngoài. Đột nhiên ở phía đối diện có một người bước nhanh đi đến tông thẳng vào người cô. “Á!” Cô giật nảy mình, người bị đẩy mạnh ra, lùi lại mấy bước. Nếu không phải đằng sau có tường, cô chắc chắn sẽ ngã phịch xuống. Người đàn ông “chậc” một tiếng tỏ vẻ không kiên nhẫn, khó chịu nói: “Đi đường đừng có cúi đầu, mắt nhìn phía trước được không hả?!” “Anh...”6Vừa ngẩng đầu thấy Tào Trạch Khải, trái tim Kiều Tâm Duy chợt giật ngược. Cô nhanh trí nói, “Ngại quá.” May mắn, Tào Trạch Khải không nhận ra cô, chỉ trừng mắt lườm cô rồi đi về đầu kia của hành lang. Bước chân anh ta càng vội vàng hơn, thậm chí còn gần như đang chạy.
Kiều Tâm Duy sờ cái lưng bị đụng đau, nhìn hành lang mà Tào Trạch Khải chạy một mạch đến, chẳng phải đầu này hành lang thông với hậu trường sao?! Lúc ấy Kiều Tâm Duy không suy nghĩ gì nhiều, cất bước đi theo.
Quả nhiên, Tào Trạch Khải đi thẳng đến khu vực đằng sau bức phông nền. Anh ta vừa chạy vừa lấy ra một cây đèn pin từ trong túi, bước đến khu vực hậu trường tối đen. Anh ta kéo sợi dây thừng to bản vốn dĩ được cột7ở trên thanh thép.
“Anh làm gì ở trong đó?!” Trước tình thế cấp bách, Kiều Tâm Duy hét to lên, ý định ngăn cản anh ta bằng cách này.
Tào Trạch Khải quay lại, khẽ rủa, “Xen vào việc của người khác!” Lúc này đúng vào lúc hai bên ký hợp đồng, trên bục hội nghị toàn là lãnh đạo cấp cao của Thịnh Thế và Viễn Đại. Bên dưới bục hội nghị toàn là phóng viên truyền thông nổi tiếng, vô số ống kính đều tập trung lên bục hội nghị.
Lúc này, thanh thép bị Tào Trạch Khải cởi dây thừng ra rơi xuống và nện một tiếng “ẩn” trên nền gạch men. Sự việc cũng không xảy ra ngay lập tức, mà là đổ một mắt xích ảnh hưởng cả cấu trúc, dây thừng to chỉ có tác dụng gia cổ, có cũng được mà không có cũng không4sao. Nhưng với tình hình trước mắt, chắc chắn là Tào Trạch Khải đã động tay động chân trên thanh thép, vừa cởi dây thừng ra, sẽ làm mất vật chống đỡ của bức phông nền.
Tiếng “ken két” ngắn vang lên từ bức phông nền, đám người trước sân khấu khẽ ồ lên. Nhân viên tinh mắt đã thấy khu vực kín ở đỉnh bức phông nền đã nứt ra, mà người ngoài nghề vẫn chưa nhận ra, sau khi một tiếng ồ lên thì lại tiếp tục công việc của mình. Tường phông nền cao đến mười mét, trên dưới đều thanh thép, ở giữa là màn sân khấu. Để thuận tiện cho việc sắp xếp của ban tổ chức, khách sạn sử dụng thang máy để treo màn sân khấu lên, sau đó gia cố thêm. Nếu nó đổ ra đằng trước, mặc dù không đến mức gây6nguy hiểm tính mạng, nhưng chắc chắn sẽ có không ít người bị thương. ở trên đỉnh bức tường phông nên xuất hiện một khe hở dài bằng bài tay, nguồn sáng từ đỉnh chiếu vào, Kiều Tâm Duy có thể nhìn thấy rõ Tào Trạch Khải đang cởi một dây thừng lớn dùng để gia cố một thanh thép khác. “Dừng tay!” Cô vừa hét lớn ngăn cản, vừa vội vàng nắm dây thừng đang lơ lửng giữa không trung. Cô cố gắng dùng toàn bộ sức lực kéo dây thừng, nhằm kéo màn sân khấu to lớn lên lại. Nhưng mà, tẩm áp phích cực lớn cao mười mét cộng thêm trọng lượng thanh thép, làm sao với sức lực của một cô gái nhỏ như cô có thể níu lại nổi?!
Tào Trạch Khải thấy thế, chạy trốn từ một phía khác của bức phông nền. Rất nhanh, một thanh thép gia cố ở chỗ khác cũng rơi xuống. Phía trên cùng của bức tường phông nền vang lên tiếng “ken két”, toàn bộ bức tường phông nền đều hạ xuống một khoảng cách cỡ một bàn tay, càng nhiều ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào. Cô có thể nhìn thấy hậu trường rõ ràng hơn, trên mặt đất có rất nhiều sợi dây thép treo ngổn ngang, đều bị cắt từ một chỗ cao khoảng một mét, vết cắt còn rất mới.
Nhận ra vấn đề, nhân viên xôn xao chạy đến từ lối đi phía sau. Người đến không nhiều lắm, khoảng năm sáu người, mọi người thấy tình cảnh lần này đều rất lo lắng. “Ngẩn ra làm gì, mau đến giúp đi.” Mọi người phân công hợp lực giữ chặt hai bên dây thừng, ít nhất có thể để cho bức phông nền đứng vững một chút nữa.
Chu Tử Duệ và Lý Thiền Vi chạy đến đều sợ đến sững người. Chu Tử Duệ đi đến công tắc của thang máy, kéo cầu dao, hoàn toàn không có phản ứng gì. Lý Thiền Vi nói: “Dây thép bị cắt mất một đoạn, công tắc không có ích lợi gì.” “Tôi biết!” Chu Tử Duệ tức đến khó thở, trong lúc tay chân bối rối, anh giành lấy dây thừng trong tay Kiều Tâm Duy, kéo thay Kiều Tâm Duy.
Kiều Tâm Duy sắp mệt mỏi rã rời, hai cánh tay đều đang run rẩy, cô nói: “Trưởng phòng Chu, anh mau đi ra bảo mọi người rời khỏi đi.” Lý Thiền Vi nhìn ra bên ngoài và nói: “Đang trao đổi hợp đồng, cũng sắp xong rồi, kiên trì một chút nữa.” Vừa nói, chị ta vừa chạy đến hành lang phía sau, gọi thêm nhiều nhân viên đến hỗ trợ. Nhưng mà hậu trường rất chật hẹp, không thể vào nhiều người, lực lượng thật sự có hạn.
Kiều Tâm Duy ngẩng đầu nhìn lên đỉnh một chút, màn sân khấu đang dần dần rơi xuống không ngừng lại, từ khoảng cách một bàn tay trở nên càng rộng hơn. “Không được, không kiên trì được, sau khi ký hợp đồng xong còn phải chụp hình phỏng vấn, sẽ gặp nguy hiểm.” Trong cái khó ló cái khôn, cô nói, “Trưởng phòng Chu, anh nhân cơ hội này báo với người dẫn chương trình, để anh ấy đưa chuyên mục phỏng vấn này chuyển ra đằng trước, ký hợp đồng xong nhanh chóng rời đi mới được.”
Không có nhiều thời gian để tính toán, đây là cách tốt nhất trước mắt. Chu Tử Duệ đành phải đưa dây thừng trả lại cho Kiều Tâm Duy.Bên ngoài đang ký kết, đèn flash nhá lên, ánh đèn và âm thanh tách tách vang lên liên tiếp. Chu Tử Duệ nhân cơ hội đi đến bên cạnh người dẫn chương trình, ghé vào lỗ tai anh ta nói vài câu, cẩn thận từng li từng tí nhìn bức phông to đùng phía sau. “Chúc mừng tập đoàn đầu tư Thịnh Thế và tập đoàn Viễn Đại chính thức ký hợp đồng thành công. Tiếp theo chính là chuyên mục mà các phóng viên mong đợi nhất, mời các vị lãnh đạo và anh chị phóng viên cùng nhau di chuyển qua sảnh tiếp đón ở sát vách. Sau khi phỏng vấn kết thúc, mời mọi người đến sảnh tổ chức tiệc trưa để dùng cơm.”
Người dẫn chương trình lời ít mà ý nhiều, kìm nén chút bối rối trong đó, kém xa sự bình tĩnh lúc bình thường. Nhưng may mắn là cô ta không phải nhân vật chính hôm nay, cũng không bị chú ý.
Sau khi người dẫn chương trình hoàn thành nhiệm vụ dẫn chương trình của mình, đi đến hậu trường xem xét, bị sợ hãi đến mức nhanh chóng bỏ chạy. “Tôi đúng là dùng mạng để dẫn chương trình mà.” Đằng trước di chuyển trong ngăn nắp gọn gàng, đằng sau người nào người nấy đã sức cùng lực kiệt, cảnh tượng đó, thật sự là chua chát. Sau mười phút, toàn bộ người trong hội trường đều đã rời đi. Nhân viên lấy dao cắt đứt màn sân khấu, “Tôi đếm ba hai một, mọi người cùng nhau thả tay ra, ba, hai, một, thả tay...” Sau đó, một âm thanh “két” vang lên, toàn bộ phông nền đều đổ xuống. Màn sân khấu khổng lồ phủ lên trên bàn ghế trong hội trường, thanh thép ở đỉnh nguy hiểm nhất, đâm sầm vào một loạt bàn dài và phát ra tiếng “âm” rất lớn, chân bàn bị nện gãy thành từng khúc.
Bộ thiết bị này có giá trị không nhỏ. Rất rõ ràng, dây kéo bị người khác cắt đứt, dù Thịnh Thế không điều tra nguyên nhân, khách sạn cũng sẽ điều tra. Giám đốc khách sạn báo cảnh sát trước tiên.
Chu Tử Duệ vẫn còn run sợ trong lòng, tất cả mọi người đều run sợ. “Kiều Tâm Duy, không phải bảo cô canh ở phía trước ư, tại sao cô lại chạy đến đây?” Anh ta nhớ lại mà kinh hãi. Cô chị dâu này không thể bị thương một chút xíu nào, không thì Giang Hạo sẽ lột da anh mất.
“Tôi... tôi vào đi vệ sinh.” Kiều Tâm Duy thở hổn hển, nói chuyện cũng không liền mạch, “Tối tình cờ gặp... gặp phải Tào Trạch Khải. Tôi... đi theo anh ta xem thử.” Cô đưa tay vén mớ tóc rơi rũ xuống, cánh tay đều phát run, nhấc lên cũng không nổi. Chu Tử Duệ thở dài. Lần này phải cảm ơn cô, nếu không phải cô phát hiện kịp thời, hậu quả thế nào không dám tưởng tượng.
Anh thầm nghĩ, tin tức của anh Hạo nhanh nhạy như vậy, chắc chắn sẽ biết chuyện hôm nay. Grào, ông trời ơi, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh thảm thương của mình khi khi bị anh Hạo mắng đến nước miếng đầy đầu, có khi sẽ tặng thêm hai cú đấm nữa.
Vì vậy, anh ta tốt bụng tiến lên đỡ Kiều Tâm Duy, đồng thời nói với mọi người: “Tất cả đứng lên, đừng quỳ trên mặt đất, đến phòng nghỉ ngồi. Đúng rồi Thẩm Ngôn Thanh, đợi một lát kết thúc chương trình phỏng vấn lãnh đạo thì để mọi người đi thẳng đến phòng ăn trung tâm, đừng vòng lại đây.” Thẩm Ngôn Thanh: “Hiểu rồi, Trưởng phòng Chu, mọi người đi nghỉ ngơi đi.”
Lý Thiền Vi dựa vào tường, mệt mỏi rã rời. Quanh năm suốt tháng ngồi quen trong văn phòng, có bao giờ phải dùng sức quá nhiều như thế này, nếu không phải Thẩm Ngôn Thanh tới kéo chị ta lên, chị ta cũng không đứng dậy nổi. Giờ phút này, chị ta càng chắc chắn một việc, Chu Tử Duệ đối xử với Kiều Tâm Duy không bình thường.
Không chỉ Lý Thiền Vi, những đồng nghiệp khác, đặc biệt là đồng nghiệp nữ, đều cảm thấy như vậy. Nhất thời, lời đồn về Kiều Tâm Duy và Chu Tử Duệ đã được chứng thực trong con mắt của mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com