Đang định đi, nguồn sáng phía trước bị che khuất, Kiều Tâm Duy đụng thẳng người vừa đi vào từ bên ngoài, nhưng sau lưng anh ta sáng quá, cô thấy không rõ mặt, chỉ biết là một người đàn ông.
Kiều Tâm Duy, tại sao cô lại ở đây? May mắn, Kiều Tâm Duy lại nhận ra được ngay giọng nói của Chu Tử Duệ: Trưởng phòng Chu, tôi... tôi tới đây xem thử. Khi tình hình chưa rõ ràng, vẫn nên nói ít thì hơn.
Lý Thiền Vi đi theo đằng sau Chu Tử Duệ. Lý Thiền Vi nói: Vừa rồi chúng tôi nhìn thấy Tào Trạch Khải từ hội trường đi ra ngoài, sợ anh ta động tay chân vào cái gì đó, có phải cô nhìn thấy gì hay không? Kiều Tâm Duy thấy Lý Thiền Vi, thành thật nói: Tôi thấy anh ta lén lút từ sau bức phông nền đi ra, nên đến xem thử. Vậy cô đã phát hiện được gì rồi? Không có, ở đây cũng như hai người thấy đó. Chu Tử Duệ quay đầu nhìn Lý Thiền Vi, chất vất: Tại sao cô lại để cô ấy trông chừng Tào Trạch Khải.
Không thể để chị dâu làm bất cứ chuyện gì mang tính chất nguy hiểm được. Chuyện này mà để anh Hạo biết, không cắt mình thành tâm khúc không thôi.
Lý Thiền Vi sửng sốt. “Sao vậy, không thể ư?” Chu Tử Duệ không thể nói rõ, chỉ có thể tìm lý do, “Cô ấy mới đến, cô ấy làm sao hiểu, để cô ấy làm tốt công việc đăng kí là được rồi.” Nhưng mà Lý Thiền Vi đã hết lòng gửi gắm nhiệm vụ cho Kiều Tâm Duy, chị ta thật sự coi trọng cô. “Bởi vì cô ấy là người mới nên sẽ không dễ dàng bị Tào Trạch Khải phát hiện. Với cả Tâm Duy hiểu rõ mỗi chi2tiết trong quy trình diễn ra buổi lễ nhất. Tôi đã nói hết mọi chuyện cho cô ấy biết, tôi tin cô ấy có thể kiểm soát được.” Chu Tử Duệ tức giận nói: “Cô đã nói hết ân oán giữa tôi và Cát Quân cho cô ấy biết?” Thầy Lý Thiền Vi gật đầu, anh nổi giận triệt để, “Lý Thiền Vi, những chuyện tôi bảo cô làm, cô đều giao cho cô ấy làm là ý gì thế?” Lý Thiền Vi sững sờ. Chu Tử Duệ luôn luôn chỉ cần kết quả không hỏi quá trình. Người là anh ấy nhìn trúng và tuyển vào, nên chị ta bồi dưỡng và rèn luyện một chút, biết đâu sau này sẽ là6một trợ thủ đắc lực trong tương lai, chỉ đơn giản vậy thôi. Chị ta không rõ điều này có cái gì đáng cho Chu Tử Duệ tức giận.
Kiều Tâm Duy cũng vô tội, một người là giám sát trực tiếp, một người là cấp trên trực thuộc. Họ xảy ra tranh chấp vì cô, người lúng túng chính là cô. Cô nói chen vào, “Trưởng phòng Chu, tôi có thể làm được. Tổ trưởng Lý cũng vì để tôi mau chóng thích nghi với hoàn cảnh công việc thôi. Anh nhìn đi, bây giờ cách thời gian ký kết cũng càng ngày càng gần, hay là chúng ta kiểm tra thêm nhiều lần, để bảo đảm lễ ký kết tuyệt đối không7có sai lầm.” Chu Tử Duệ bình tĩnh lại, anh ta không thể tỏ thái độ không tốt đối với Kiều Tâm Duy. “Kiều Tâm Duy, cô ra cửa chuẩn bị đi, chỗ này để chúng tôi trông.” “Việc này...” Lý Thiền Vi thật sự không hiểu nổi, trên mặt tràn ngập sự hoài nghi.
“Cô đi đi, đồng nghiệp bên ngoài đều đang chuẩn bị, thiếu cô không hay.” Chu Tử Duệ thúc giục. Kiều Tâm Duy rất khó xử nhìn Lý Thiền Vi, thấy chị ta không tỏ vẻ gì, cô cũng chỉ có thể nghe theo Chu Tử Duệ. “Dạ, vậy được, nếu có chuyện thì cứ gọi tôi bất kỳ lúc nào.” Kiều Tâm Duy đi ra ngoài, Lý Thiền4Vi nói: “Trưởng phòng, con cáo già Cát Quân này rất gian xảo giả dối. Lỡ đâu lễ ký kết xảy ra chuyện gì, ông ta chắc chắn sẽ một mực cho đó là trách nhiệm của phòng Kế hoạch chúng ta. Kiều Tâm Duy đã từng đụng vào bản kế hoạch này. Nếu thành công, cô ấy cũng có công lao, nếu không thành công, cô ấy có thể làm đệm lưng.”
“Tôi biết mục đích khi cô sắp xếp như vậy. Cô nghe đây, cô ấy không thể làm đệm lưng. Không cần thiết, cũng không thể” “Tại sao, cô ấy chỉ là người mới, năng lực có một chút nhưng cũng không phải đặc biệt xuất sắc, huống chi cô ấy6không dồn hết tâm trí vào công việc.” Chu Tử Duệ buột miệng thốt lên, “Cô ấy là một người mẹ, quan tâm con trai bị bệnh là không nên à? Chẳng lẽ cô muốn cô ấy vì phối hợp làm việc với cô mà mặc kệ không quan tâm đến chuyện trong nhà hả? Ai có chí nấy, tôi không cảm thấy có gì không ổn khi cô ấy đặt trọng tâm vào gia đình cả.”
“...” Lý Thiên Vingẩn ra ngay tại lúc ấy, vừa tức giận vừa khó hiểu, Trưởng phòng Chu, anh đối xử rất đặc biệt với Kiều Tâm Duy đấy?!”
Lời này khiến Chu Tử Duệ bực mình, đối với cấp dưới đắc lực chân thành đi theo mình nhiều năm qua, anh ta kìm nén cơn nóng giận cảnh cáo một câu: “Đừng có suy đoán lung tung, càng không nên đem mấy lời này về văn phòng nói hươu nói vượn. Văn phòng là nơi làm việc, không phải là nơi để nói lời ong tiếng ve. Kiều Tâm Duy có chồng có con trai, đừng để người ta chịu sự ngờ vực không lý do, điều này đối với người ta là sự tổn thương rất sâu sắc.”
Biểu cảm trên mặt của Lý Thiến Vi đã méo mó. Chị ta rất ít khi giải thích cho mình, nhưng lần này không thể không làm, “Tôi chưa từng nói lung tung ở văn phòng, những lời đồn đại lan truyền trong văn phòng kia, một chữ tôi cũng không tham dự vào.”
“Như vậy là tốt nhất, người khác không hiểu, cô thì nên hiểu. Được rồi, vấn đề này kết thúc tại đây, đừng tranh cãi không dứt nữa. Bây giờ không phải là lúc nên tranh luận.”
“...” Trong lòng Lý Thiền Vi càng thêm khó hiểu. Chị ta trung thành và dốc lòng đi theo Chu Tử Duệ nhiều năm, vừa tốt nghiệp đã vào Thịnh Thế kề vai chiến đấu cùng Chu Tử Duệ. Bao năm như vậy, chị ta không ngừng phát triển năng lực và khí chất của mình. Chị ta đạt được sự tin tưởng và coi trọng của anh. Họ vừa là chiến hữu, vừa là bạn bè vô cùng ăn ý với nhau. Nhưng hôm nay, bởi vì một nhân viên mới vào, anh chất vấn chị ta, cảnh cáo chị ta, dạy dỗ chị ta, chị ta không hiểu.
Không hiểu, cũng không xả được giận.
Ngẫm nghĩ lại, Kiều Tâm Duy phá vỡ quy tắc tăng ca một tiếng trong nhiều năm qua của phòng Kế hoạch, anh cho phép. Kiều Tâm Duy xin nghỉ phép liên tục ba ngày, anh cho phép. Ngay cả những đồng nghiệp khác cũng cảm thấy Chu Tử Duệ đối xử với Kiều Tâm Duy rất đặc biệt, mà chính chị ta còn khờ dại cho rằng không thể nào.
Kiều Tâm Duy là người đã có gia đình, tại sao Chu Tử Duệ lại...?! Lý Thiền Vi rơi vào giữa sự bối rối và tức giận sâu sắc, thậm chí còn chứa đựng một chút hận thù.
Lễ ký hợp đồng tiến hành đúng giờ. Lúc khách quý đến bàn đăng ký, Nguyễn Tấn trông thấy Kiều Tâm Duy. Từ lần trước vội vàng nhìn lướt qua ở cửa siêu thị, bây giờ gặp lại đã là mấy tháng rồi, tinh thần và vẻ mặt của cô trông tốt hơn nhiều so với lúc đó. Xem ra, cuộc sống của cô và Giang Hạo đã đi vào quỹ đạo. Ký tên xong, Nguyễn Tân nhìn cô nói: “Nhìn thấy tôi, cuối cùng em cũng không cần trốn nữa rồi.” Kiều Tâm Duy bật cười, nói một cách hiền hòa: “Ngài chớ để ý, trước đây quả thật là muốn trốn tránh ngài. Nhưng nguyên nhân thật sự không phải ở ngài.”
“Còn dùng từ ngài” cơ đấy, xem ra A Hạo quản lý thật sự rất lợi hại.” Nguyễn Tấn hài hước nói. Những đồng nghiệp khác vô tình hay cố ý nhìn bọn họ, xì xào kinh ngạc. Kiều Tâm Duy còn quen biết Tổng giám đốc của Viện Đại, thân phận của cô rốt cuộc là gì?!
“Không làm ảnh hưởng đến công việc của em nữa. Lần sau hẹn với A Hạo, nhớ dẫn theo Hi Bảo.” “Được rồi được rồi, anh cứ hẹn thẳng với anh ấy.”
Nguyễn Tân gật đầu, rồi quay người bước vào hội trường. Phan Doanh Doanh phụ trách đăng ký cùng cô đứng bên cạnh tò mò hỏi: “Tâm Duy, cô quen Nguyễn tổng à, thân không?” “À... Anh ấy và chồng của tôi khá thân.”
Phan Doanh Doanh lập tức nịnh nọt. Cô khoác vai Kiều Tâm Duy, chồm đến bên tai cô thì thầm với giọng nài nỉ: “Nghe nói Nguyễn tổng của Viễn Đại vẫn còn độc thân. Tâm Duy, cô giới thiệu thử cho tôi với được không? Làm ơn, làm ơn mà!”
Kiều Tâm Duy cười xấu hổ, cố tình hỏi: “Nguyễn tổng vẫn còn độc thân à? Cô chắc chứ?” “Không phải thể à? Không phải anh ấy là một trong mười người đàn ông độc thân kim cương của Đô Thành sao?” “Khụ khụ khụ, cái danh hiệu này là ai đặt vậy, quá lỗi thời. Tôi nghe chồng tôi kể hình như anh ấy đã có đối tượng rồi.” Phan Doanh Doanh không thể giấu được sự mất mát và không cam lòng của mình. “Hình như? Cô có thể chắc chắn một chút hay không?” “... Vậy để tôi về hỏi chồng tôi thử.” “Được được, tôi chờ tin của cô.” “À, ừ.” Kiều Tâm Duy lẳng lặng thở dài. Tình hình yêu đương của Nguyễn Tấn như thế nào, đúng là có thật sự không biết. Một lát sau, Tổng giám đốc Thịnh Thế Vương Uyên cũng đi tới bên ngoài hội trường, theo sau còn có Phó tổng giám đốc Cát Quân, cùng một vài trợ lý và thư ký gì đó. Lần đầu tiên Kiều Tâm Duy nhìn thấy Tổng giám đốc Vương, hình tượng của ông ấy còn hiền hòa hơn trên tấm ảnh được đăng trên trang web công ty, tướng mạo rất rộng lượng.
Tổng giám đốc Vương cố tình đi đến bục ký tên, nhìn thoáng qua Kiều Tâm Duy, đồng thời nở nụ cười với cô. “Nghe nói một chuyên viên tài giỏi vừa mới tới phòng Kế hoạch, chính là có đúng không?”
Kiều Tâm Duy được quý mến mà vừa mừng vừa lo, toàn bộ tập đoàn mấy chục ngàn người, thế mà Tổng giám đốc biết đến một chuyên viên kế hoạch bé nhỏ như cô, chuyện này quá vinh dự. Cô mỉm cười, thoải mái trả lời: “Tổng giám đốc Vương quá khen, tôi còn rất nhiều chỗ phải học tập.”
“Hoàn cảnh làm việc thế nào? Có thích nghi được không?”.
“Rất tốt ạ, dễ thích nghi. Cảm ơn sự quan tâm cấp dưới của Tổng giám đốc Vương.” Vương Uyên cười nhẹ. “Thích nghi là được, làm việc thật tốt nhé.” Ông cũng không nói nhiều, thấy thời gian cũng sắp đến, đoàn người đi vào hội trường.
Kiều Tâm Duy còn đang đắm chìm trong vui sướng, nhưng Phan Doanh Doanh lại không mặn không nhạt nói: “Chắc chắn đây là thư ký của Tổng giám đốc Vương sắp xếp, cô nhìn đi, còn có phóng viên chụp hình. Trên bản thảo tin tức chắc chắn sẽ có dòng chữ Tổng giám đốc Vương quan tâm đến các tầng lớp nhân viên. Hợp tác với Viện Đại, chắc chắn phải sắp xếp vài chuyện gì đó, nếu không thì danh tiếng sẽ bị Viễn Đại cướp mất.”
Kiều Tâm Duy bị hắt một gáo nước lạnh, nhưng nghĩ lại cũng đúng. Tổng giám đốc nổi tiếng của tập đoàn đầu tư Thịnh Thế đó, sao lại biết một nhân viên mới vào như cô được chứ?! Bỗng nhiên, ánh mắt cô khựng lại, thấy đằng sau đoàn người, Tào Trạch Khải cùng đi theo vào hội trường. Anh ta nhìn trái nhìn phải, dường như đang quan sát gì đó. “Doanh Doanh, chắc người ở đây đã vào trong gần hết rồi nhỉ?” “Ừm, nhân vật quan trọng của hai bên đều đã vào rồi.”
“Vậy tôi đi toilet một chút, rất mau sẽ ra thôi.”
“Được.”
Thế là, Kiều Tâm Duy nhân cơ hội đi vào theo, nhìn từng hành động của Tào Trạch Khải ở phía xa xa.
Tào Trạch Khải là trợ lý của Cát Quân, theo lý thuyết thì anh ta phải đi theo Cát Quân, nhưng tại sao anh ta lại đứng một mình ở góc tường trong hội trường? Anh ta muốn làm gì? Trong lòng Kiều Tâm Duy dâng lên rất nhiều câu hỏi.
Ở cửa phòng rửa tay, Kiều Tâm Duy lại gặp Nguyễn Tấn. Xuất phát từ sự quan tâm với bạn bè, Nguyễn Tấn hỏi: “Tâm Duy, rốt cuộc chuyện lần trước có phải là Lý Thiền Vi cố tình gây khó khăn cho em không?”
Kiều Tâm Duy cười lắc đầu: “Không phải cố tình gây khó khăn, đây chẳng qua là cấp trên đưa ra một thử thách nhỏ với nhân viên mới thôi.” “Thật sao, vậy là do tôi nghĩ nhiều rồi.”
Anh đang định đi, Kiều Tâm Duy chợt nhớ tới một chuyện. “Nguyễn tổng, anh biết Tào Trạch Khải không?” Thời gian gấp rút, cô hỏi thẳng, “Chính là trợ lý của Cát Quân, nghe nói trước đây đã từng làm ở Viễn Đại.”