Tình tiết vụ án dần dần sáng tỏ, Giang Chí Trung được gọi đến hỏi chỉ để phối hợp điều tra. Dù sao nhà họ Giang đã qua lại khá nhiều lần với Cận Tử Kiếm. Ngoài Giang Chí Trung, còn có hơn mười cán bộ kỳ cựu cũng phải tiếp nhận cuộc điều tra. Ngay cả Giang Hạo cũng nhận được thông báo: Bác Trần, bác cứ gọi tên cháu đi. Cháu không quen. Ha ha, bác cũng cảm thấy gọi cháu A Hạo thuận miệng hơn. Vì cân nhắc đến việc cháu đang nghĩ phép nên mới không tìm cháu. Vốn dĩ là cháu và ba cùng đi.
Vậy bây giờ cháu đi. Thính trưởng Trần lắc đầu: Cháu vừa trở về, không cần vội vã như thế. Ngày mai hẵng đến Cục Cảnh Sát, làm thủ tục lấy lời khai, tiện thể cháu cũng tìm hiểu một chút, rất nhiều chuyện sẽ khiến cháu giật mình. Giang Hạo thành thật nói: Thủ trưởng Cận là thầy giáo cháu mang ơn. Ông ấy xảy ra chuyện như vậy, cháu cũng rất đau lòng. Tuy nhiên, có một điều vẫn là sự thật, dù ông ấy có mắc phải sai lầm nghiêm trọng, ông ấy vẫn là người thầy cháu kính trọng. Thính trưởng Trần gật đầu, an ủi: Aiz, bác cũng đau lòng, ông ấy cũng là bạn chiến đấu của bác. Ông ấy dã nhận tội rồi, bản án này liên quan rất rộng, cảnh sát đã lập tổ tuyên án, đặc biệt nhắm đến những người trong danh sách của Phan Tác Phỉ để điều tra. Bác muốn sẽ bắt được một ổ chuột lớn, đúng rồi, cảnh sát Mã nói là cháu phát hiện ra nơi ẩn nấp của Phan Tác Phỉ.
Đây chỉ là một việc tình cờ, sau khi liên lạc với cảnh sát Mã, cháu mới biết người đó là Phan Tác Phỉ. Chuyện sau đó đều do cảnh sát Mã giải quyết, trong khoảng thời gian nghĩ phép, cháu không muốn quan tâm đến những việc này.
Thính trưởng Trần vỗ vỗ vai anh, trịnh trọng nói: “Sự hi sinh của cháu cho xã hội làm người khác kính nể, vợ của cháu cũng không dễ dàng gì, hãy nói với cô ấy nhiều vào, hi vọng cô ấy hiểu cho cháu.” “Vâng. Là cháu có lỗi với cô ấy.” “Lúc Cận Tử Kiếm đưa ra mệnh lệnh này, cháu không nghĩ đến hậu quả ư?” Giang Hạo nhíu mày, anh không hiểu tại sao Thính trưởng Trần lại hỏi như vậy, anh nói: “Cháu đã từ chối, nhưng Thủ trưởng Cận ra mệnh lệnh tối cao làm cháu rất bất đắc dĩ.” Giang Chí Trung ở bên cạnh đột nhiên vỗ đùi, ông bỗng nhiên chợt hiểu ra mọi chuyện: “Được lắm, Cận Tử Kiểm muốn dời sự chú ý để khiến A2Hạo tập trung vào vụ buôn lậu thuốc phiện. Mục đích của ông ta là muốn có thời gian để cô tình nhân kia chạy trốn. Aiz, là tôi hổ đổ, là tôi quá tin tưởng ông ta.” Quay ngược lại bốn năm trước, Cận Tử Kiếm muốn Giang Hạo điều tra vụ buôn lậu thuốc phiện thông qua Tiêu Thiên Ái. Lúc đầu Giang Hạo không chấp nhận, Cận Tử Kiểm tìm Kiều Tâm Duy, rồi đến Giang Chí Trung, thuyết phục bằng mọi cách.
Bởi vì Cận Tử Kiểm biết, ý kiến của Giang Chí Trung có sức ảnh hưởng lớn đối với Giang Hạo. Ông ta không thể thuyết phục Giang Hạo, vậy đầu tiên cứ thuyết phục Giang Chí Trung, để Giang Chí Trung giúp ông ta cùng thuyết phục Giang Hạo.
Trong khoảng thời6gian đó, thủ đô ráo riết càn quét và xử lí nặng các vụ tệ nạn. Cận Tử Kiểm không thể tự bế đá đập vào chân mình, thể là kéo mọi sự chú ý hướng về vụ buôn lậu thuốc phiện.
Vụ buôn lậu thuốc phiện điều tra mất nhiều năm liền, đủ thời gian để Phan Tác Phỉ chạy trốn và nghỉ ngơi.
Giang Hạo chảy máu trong lòng. Sự tổn thương này không hề nhẹ hơn so với nỗi mất mát khi mất đi gia đình là mấy. Đây là việc phá vỡ tín ngưỡng, người thấy anh kính trọng nhiều năm qua, cấp trên anh nghe theo nhiều năm như | thế, vậy mà lại lừa dối anh.
Thính trưởng Trần vẫn khá khách quan, thấy lão Giang và Giang Hạo tức giận như vậy, ông3khuyên nhủ: “Hai người đừng nói như thế, vụ buôn lậu ma túy cũng phải điều tra chứ. Chỉ có thể nói, A Hạo chấp hành quân lệnh rất chính xác. Cháu không làm sai, sai là sai ở mục đích cá nhân của Cận Tử Kiếm, lúc đó chẳng ai biết mục đích cá nhân của ông ta cả.”
Nói nhiều như vậy, trà cũng lạnh. Lâm Thái Ấm điều chỉnh lại suy nghĩ, đầu tràn ngập sự hoài nghi. Bà chỉ sốt ruột một việc. Bà hỏi: “Thính trưởng Trần, cái kia... Ngày mai A Hạo đến Cục Cảnh sát sẽ không có chuyện gì chứ?” Thính trưởng Trần hứa hẹn nói: “Chị dâu cứ yên tâm, tôi đã nói là không có chuyện gì rồi, sao chị lại không tin chứ? Dù sao A Hạo9cũng đi theo Cận Tử Kiếm nhiều năm như vậy, vài nhiệm vụ móc nối chỉ có A Hạo là rõ ràng. Đây chẳng qua là hỏi thăm theo thường lệ thôi, không có vấn đề gì đâu, chị cứ thoải mái đi.” Lúc này Lâm Thái Âm mới yên lòng: “Nếu Thính trưởng Trần đã hứa hẹn như vậy thì tôi an tâm rồi, tối nay ở lại đây ăn một bữa đi.”
“Không không, tôi còn có việc, khi nào rảnh lại đến uống một chén với lão Giang.”
Thính trưởng Trần vừa đi chưa được bao lâu là Giang Hạo cũng theo sau, Kiều Tâm Duy và Tại Hi đang ở nhà mà.
Buổi chiều yên tĩnh, ánh nắng ấm áp từ bên ngoài chiểu qua cửa sổ. Trong căn phòng nhỏ, Kiều Tâm Duy co chân4nằm bên cạnh con trai. Cái giường hình ô tô này nhỏ quá, nói đúng hơn nó là một cái nồi khá lớn. Khi cô ngủ thì phải để chân ở ngoài, lúc xoay người cũng phải cẩn thận, bất cẩn một chút ngã xuống giường ngay.
Nơi này vốn dĩ là một căn phòng dành cho em bé, lúc trang trí, Giang Hạo không biết mình có một đứa con trai lớn như vậy. Tại Hi ngủ rất yên ổn, nhưng Kiều Tâm Duy lại phải gồng cả người lên. Vừa tỉnh lại, cả cơ thể cô đau nhức vô cùng.
Cô nghe thấy tiếng mở cửa và đóng cửa, nghĩ chắc là Giang Hạo về rồi, cô đứng dậy, đi ra cầu thang nhìn xuống. Sau khi xem xét, thì ra là nhân viên quét dọn mặc quần áo lao động màu xanh, tổng cộng có ba người, cô chợt cảm thấy hơi thất vọng.
Các cô lao công đem theo dụng cụ vào làm việc, tiếng động nho nhỏ vang lên. “Cô là bà Giang đúng không, chúng tôi...” “Suyt.” Kiều Tâm Duy cắt ngang, cô đi xuống lầu nói: “Trên lầu có trẻ con đang ngủ, xin các cô nhẹ một chút. Với cả, tôi không phải bà Giang, tôi tên là Kiều Tâm Duy.”
Cô lao công gật đầu, hai người đằng sau cũng chào hỏi bằng giọng nhỏ hơn. Đồng thời, cô lao công cũng hơi khó hiểu đánh giá cô: “Nhưng Thủ trưởng Giang bảo hôm nay vợ và con trai trở về, vì một tháng nay không ở nhà nên bảo chúng tôi qua đây quét dọn sạch sẽ. Cô không phải là vợ của anh ấy à?” Kiều Tâm Duy không thể không tức giận, tại sao Giang Hạo cứ phải khoe khắp nơi với tất cả mọi người rằng cô là vợ của anh chứ, mặc dù có đúng là bà Giang tiền nhiệm.Lúc đó, ngoài cửa vang tiếng, Giang Hạo trùng hợp trở về. Anh vừa bước qua cửa thì đã thấy Kiều Tâm Duy, gương mặt nặng nề lập tức nở nụ cười tươi rói: “Tâm Duy.” “Suỵt, nói nhỏ thôi, Hi Bảo đang ngủ.”
Giang Hạo khẽ “à” một tiếng, động tác và bước chân bất giác nhẹ nhàng hơn. Anh đi đến trước mặt mỉm cười nhìn cô.
“Cười cái gì? Trên mặt tôi có hoa à?” “Đúng là có hoa.” Giang Hạo gỡ tóc cô xuống: “Đừng động, rối.” Kiều Tâm Duy vẫn né ra, tự chải lại tóc, xấu hổ quá.
Giang Hạo cười cười, về đến nhà mà thấy cô vẫn ở đây, anh cũng an tâm hơn: “Tâm Duy, đây là cô Trương, thường ngày cô ấy giúp anh quét dọn phòng, cô Trương, đây là Kiều Tâm Duy.”
Cô Trương gật đầu: “Ừ, biết rồi. Con bé vừa giới thiệu rồi, cô ấy nói mình không phải bà Giang.” “...” Lần này đến lượt Giang Hạo lúng túng: “Khụ khụ, cô Trương, mọi người dọn dẹp kĩ một chút giúp tôi nhé.” Anh dời chủ đề. “Được rồi.” Các cô lao công bắt đầu phân công nhiệm vụ. Anh chợt thấy Kiều Tâm Duy đang xoa bóp eo mình, anh hỏi ngay: “Em sao thế?” “Đau lưng, giường Hi Bảo nhỏ quá.” “...” Giang Hạo im lặng: “Em có thể ngủ ở phòng chính. Giường ở phòng ngủ chính rất to.” “Vậy tiện thể tôi có ba quy ước với anh. Thứ nhất, giữa chúng ta, ngoài việc cùng nhau nuôi dưỡng Hi Bảo thì không có bất kì mối quan hệ gì, anh đừng mơ tưởng đến việc chiếm bất cứ tiện nghi nào của tôi. Thứ hai, nhanh chóng giải quyết chuyện nhà trẻ của Hi Bảo, sau khi giải quyết xong thì tôi sẽ ra ngoài tìm việc làm. Đúng rồi, lúc thêm hộ khẩu thì Hi Bảo phải lấy họ của tôi. Thứ ba, nếu vì chuyện đứa bé mà ba mẹ anh đến tìm tôi gây phiền phức thì mới đại Thủ trưởng Giang Hạo phải giải quyết ổn thỏa nhanh chóng. Đừng để người lớn làm ảnh hưởng đến trẻ con. Tất cả phải đặt con lên trên hết.” Giang Hạo nghe cô nói xong thì trêu: “Đúng là ước pháp tam chương“. Em nói lưu loát rõ ràng một hơi như thế, chắc là đã nghĩ kĩ từ lâu rồi.” (*) Ước pháp tam chương: chỉ ra việc lập ra những quy ước đơn giản.
“Đúng vậy, nếu anh chưa rõ ràng thì chúng ta có thể ký hợp đồng.”
“Điều đó không cần thiết, trí nhớ của anh không tệ lắm, chỉ ba điều thôi mà” Anh nhìn cô vừa cười vừa hỏi: “Vậy buổi tối lúc đi ngủ phải giải quyết như thế nào?”
Kiều Tâm Duy nhìn thế nào cũng cảm thấy anh không có ý tốt, cô nói: “Hi Bảo ngủ với tôi quen rồi, tôi và nó ngủ một phòng, đổi giường to hơn một chút.” Cô bỗng nhiên nhớ đến việc Hi Bảo rất thích cái giường hình ô tô đó, chưa chắc là thằng bé đã chịu từ bỏ để đối cái khác, thế nên cô nói thêm: “Tôi ngủ dưới đất cũng được, anh không cần phải để ý đến việc tôi ngủ thế nào.”
Cố lao công nhìn qua bên này, mặc dù đang quét dọn vệ sinh nhưng cũng không kìm được vểnh tai nghe ngóng.
Giang Hạo kéo cô lên lầu: “Thả ra, để tôi tự đi.” Cô né tránh anh, một tay đỡ lưng một tay vịn lan can. Eo nhức quá, bắp chân và bụng cũng mỏi nhừ, cả người cô đều đau nhức hết cả. Giang Hạo đi theo cô ở đằng sau, anh vào phòng ngủ để nhìn con trai một chút. Nhóc con đang ngủ rất ngon lành, sau đó, anh nắm lấy tay Kiều Tâm Duy rồi kéo cô vào phòng ngủ chính, đóng cửa lại để dễ nói chuyện.
Giữa ban ngày ban mặt, phía dưới còn có người, có con trai ở phòng bên cạnh, Kiều Tâm Duy không tin anh sẽ làm gì mình. Giang Hạo nói: “Hi Bảo lớn rồi, nên để thằng bé ngủ một mình. “Tam tuế khán bát thập, chẳng lẽ em muốn thằng bé dính lấy em cả đời, đây là lúc hình thành nên tính cách của con trẻ”
Điều này cũng không phải không đúng. “Thôi thì như vậy đi. Em ngủ trên giường, anh ngủ dưới sàn.”
Kiều Tâm Duy lườm anh, chống nạnh không đồng ý. Ai mà không biết tính toán nhỏ nhặt của anh chứ, Giang Hạo không làm ăn gì được, đành phải lùi một bước: “Vậy thì anh ngủ trong phòng khách ở tầng dưới được không? Không phải em muốn đuổi anh ra ngoài đấy chứ?”
“Không có, nhà là của anh, tôi nào dám đuổi anh ra ngoài chứ. Anh ngủ ở phòng khách tầng dưới, cứ quyết định vậy đi, sau tám giờ thì anh không được lên tầng trên.”
“Tám giờ?” “Đúng vậy, tám giờ Hi Bảo đi ngủ rồi. Đúng rồi, chờ Hi Bảo dậy thì tôi dẫn nó đến nhà mẹ, ăn cơm tối bên đó luôn, đã hứa với bà ấy khi nãy rồi.” Giang Hạo mặt dày nói: “Cùng đi nhé.” “Không có phần của anh.” Anh bất đắc dĩ, thỏa hiệp và nhượng bộ: “Vậy anh sẽ đi đón hai mẹ con. Ban đêm lạnh, đêm hôm khuya khoắt một người phụ nữ dẫn theo trẻ con cũng không an toàn” “Cái này thì được.” Kiều Tâm Duy chợt nhớ ra: “Ba anh có chuyện gì không?” “Không có vấn đề gì, đã về nhà rồi.” “Ừ, không sao là tốt rồi. Còn đứng lì ở đó làm gì, đây là phòng của tôi, mời anh ra ngoài.” Giang Hạo không thể phản bác lại, anh đau khổ nói: “Quần áo của anh còn ở đây.” “Lát nữa tôi và Hi Bảo đi thì anh cứ từ từ sắp xếp. Tiện thể cầm vali lên giúp tôi luôn, cảm ơn nhé.” “Tâm Duy...” “Đừng làm nũng với tôi, tôi không nuốt nổi bộ dạng này của anh.” Giang Hạo thầm nhủ: Cách mạng chưa thành công, đồng chí còn cần phải cố gắng.