Trước bàn trang điểm, mặt cô thấm đẫm nước mắt. Từ khi gặp lại Giang Hạo, cô thường xuyên rơi nước mắt. Trước đây cô cảm thấy nuôi con có gì vất vả, thế mà bây giờ, cô càng nghĩ càng thấy con đường mình đã đi chông gai và bấp bênh đến nhường nào.Con người ai cũng rất dễ quên, vết sẹo lành rồi thì quên đau. Cây nói này rất chính xác, cũng rất thực tế.Cô lau nước mắt, lúc đưa tay lên, cô vô tình đụng mở ngăn kéo. Là ngăn kéo trên bàn trang điểm. Tất cả đều rất nông, ngăn kéo bị mở quá mức, một cú va chạm khiến nó rơi xuống.Cú rơi này khiến cô thấy một thứ còn lại trong ngăn kéo. Đó là hai hộp gấm không cùng kích cỡ, một cái lớn và một cái nhỏ. Lòng co thắt chặt đến mức cảm thấy đau nhói, tay cô run run mở hộp gấm ra. Khi nắp bật lên, bên trong là sợi dây chuyền kim cương có giá trị không nhỏ. Lúc trước nói là trả về, sau đó xảy ra rất nhiều chuyện nên rốt cuộc không trả nữa.
Mở hộp gấm nhỏ hơn ra, đó là nhẫn cưới của cô. Viên kim cương nho nhỏ kia vẫn lấp lánh như trước đây. Cô cầm lấy nhẫn lên và đeo vào ngón tay của mình, hơi chật, nhẫn không thay đổi, là tay2cô đã trở nên thô ráp.
Nước mắt của cô không kìm được lại rơi xuống, cô cất đồ xong thì đặt ngăn kéo lại như cũ. Nhìn mình trong gương, lòng cô không kìm được sự thương cảm. Phải chăng cô cũng trở nên già nua rồi, phải chăng cô cũng trở nên xấu xí rôi?
Cô đi đến bên giường, bộ chăn đệm bằng cotton sờ rất mềm mại và ấm áp. Một cái gối phồng lên, một cái gối khác hơi sụp ở giữa, bên trên còn vương vài sợi tóc ngắn. Cô vén chăn lên từ từ nằm xuống. Theo thói quen, cô đưa tay xuống dưới gối, ngón tay chợt chạm đến một thứ gì đó, cô rút ra xem thử, thì ra6là hình của cô. Trong tấm ảnh, cô đang đón ánh nắng, mắt híp lại, nở nụ cười ngọt ngào biết bao.
Nước mắt lại ứa ra.
nhà họ Giang. Giang Hạo vội vàng chạy đến nhà. Thức ăn trên bàn đã nguội ngắt từ lâu, Lâm Thái Âm đang ngồi trên ghế sofa. Bà cau mày, ánh mắt đờ đẫn như đã già đi rất nhiều tuổi. Mấy năm nay, bà đã thấy rất nhiều quan chức cấp cao thi nhau rớt đài. Mới hôm trước còn đến nhà thăm hỏi, ngồi chuyện trò vui vẻ với nhau, nay bỗng dưng lại trở thành tù nhân. Chuyện này, thật ra là một việc rất đáng sợ. Rốt cuộc bà cũng hiểu tại sao Giang Hạo lại cố3chấp không tìm những cô gái có gia đình môn đăng hộ đối mà phải tìm một cô gái bình thường. Một người phạm tội, cả nhà bị liên lụy.
Giang Hạo đi đến: “Mẹ, mẹ, sao mẹ lại không ăn cả cơm thế này?” Lâm Thái Âm bị thương nhìn con trai, câu đầu tiên bà nói là: “A Hạo, con nói đúng, chúng ta không nên qua lại thân thiết với họ. Họ xảy ra chuyện thì còn phải điều tra chúng ta... Chắc chắn là ba con bị oan, ông ấy đã về hưu biết bao nhiêu năm rồi.” Giang Hạo bình tĩnh nói: “Mẹ đừng sốt ruột, phải ăn cơm vào. Con mới gọi điện cho Thính trưởng Trần, ông ấy chỉ nói9là con nên thoải mái, đừng lo gì cả.”
Lâm Thái Âm bắt lấy cổ tay Giang Hạo, lòng bà nóng như lửa đốt. “Thính trưởng Trần không nói gì khác ư?”.
“Không có, chuyện này vẫn đang được điều tra. Con là con trai của ông ấy, chắc chắn không thể nói nhiều thứ với con được. Ba có thể nghe điện thoại của con đã là không tệ rồi.” Lâm Thái Âm hoảng hốt, lắp bắp nói: “A Hạo, mẹ... mẹ không lén lút... nhận quà của người khác nữa. Ba con... luôn mắng mẹ là nhận quà của người khác. Mẹ chỉ nghĩa là tấm lòng thành của họ thì nhận có sao đâu, mẹ không dám nữa.”
Giang Hạo cảm thấy dở khóc dở cười,4lần đầu tiên anh nhìn thấy vẻ nóng ruột và sợ hãi của mẹ: “Mẹ lén nhận quà tặng gì của người ta thế?”
“Mẹ không dám nhận quà đắt tiền, chỉ nhận mấy món đặc sản gì đó. Ba con hỏi thì mẹ nói là mẹ mua, nhưng thật ra là người khác tặng.”
“Mẹ, mẹ cứ thoải mái đi, cái này không liên quan.” “Thật à?” Giang Hạo thở dài: “Thật, cái này và tham ô là hai việc khác nhau, mẹ đừng lo lắng.” Lâm Thái Âm nói: “Ôi chao, mẹ cứ sợ mãi, con nhìn bà Mã và bà Chu xem, mẹ thường qua lại với hai bà ấy, chống đột nhiên rớt đài, ai cũng không dám qua lại gần gũi với họ nữa. Aiz, cũng không biết hai người đó giờ sống ra sao rồi, chị em già mấy chục năm.”
Giang Hạo ngồi cạnh mẹ mình, quan trường không có khói lửa chiến trường, nhưng đấu tranh chính trị hoàn toàn không hề nhẹ nhàng hơn so với chiến đấu bằng súng thật đạn thật. Thắng làm vua, thua làm giặc, cả hai đều phải trả một cái giá rất lớn bằng nỗ lực và đau đớn.
“Ba con có chuyện chắc chắn mẹ cũng không tránh được liên quan. Bây giờ con còn chưa nhận được bất kì tin tức gì, nên mẹ cứ yên tâm, ba sẽ không có vấn đề gì đâu. Mẹ đừng nghĩ theo hướng xấu ở tất cả mọi chuyện, chúng ta làm người chính trực nên không có việc gì đâu.”
Trước sự an ủi kiên trì của Giang Hạo, Lâm Thái Âm cũng thoáng yên lòng. “Dì mau hâm thức ăn lại, lấy thêm một bộ bát đũa nữa. Mẹ, mẹ không ăn cơm là không được, vừa hay con cũng chưa ăn, con với mẹ cùng ăn được không?”
“Ừ, được.” Người giúp việc nhanh chóng hâm nóng đồ ăn. Hai mẹ con ngồi ăn cơm với nhau. Đã lâu rồi họ không cùng nhau ngồi ăn cơm, đây là một dịp rất hiếm có. Giang Hạo đã rời nhà một tháng, là mẹ nên bà phải hỏi tình hình: “A Hạo, lần này con về rồi thì đừng đi Lâm Châu nữa. Con mới thăng chức cũng đừng nghỉ phép lâu như vậy, biết nói lại với bên quân đội thể nào, đừng đi nữa.” Người già cũng phải lo, người trẻ cũng phải lo, số của bà chính là phải lo lắng. Giang Hạo thoải mái đồng ý: “Được. Không đi nữa.” Vợ và con trai đều không đi, anh đi làm gì nữa chứ, sau này rảnh rỗi đi du lịch ở thành phố hay trấn nhỏ cũng không tệ lắm. Lâm Thái Ấm rốt cuộc cũng nghe được một tin đáng để vui mừng, gương mặt bà lộ ra nụ cười nhàn nhạt đã lâu không thấy: “Cuối cùng con cũng nghe lời mẹ. Con đừng trách mẹ nhiều chuyện, con đưa sổ hộ khẩu cho Kiều Tâm Duy đi, mau để con bé chuyển hộ khẩu, sau này khỏi đổi nữa.”
Giang Hạo nói: “Mẹ, con đi một tháng, mẹ cảm thấy con của mẹ không thể theo đuổi cô ấy quay về được à?” “Con... Ai da, con muốn làm mẹ tức chết đúng không...” Lâm Thái Ấm lại tức giận.
“Ha ha, mẹ, mẹ đừng nóng giận, mẹ phải vui mừng chứ.”
“Có quỷ mẹ mới vui mừng, sao con cứ mù quáng với con bé đó thế?”
Giang Hạo suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Con cứ mù quáng với cô ấy thế đấy, thì sao nào?” Anh hỏi ngược lại: “Mẹ, bình tĩnh xem xét đi, mẹ không hài lòng với cô ấy ở chỗ nào? Chẳng lẽ mẹ không cảm thấy cô ấy là một cô gái rất tốt à?” Lâm Thái Âm bê bát, dùng đũa và nói: “Nó là một cô gái tốt thì không sai, nhưng nó kiêu ngạo quá. Rõ ràng là nó trèo cao nhà chúng ta, thế mà nó còn tỏ ra thanh cao, điều này khiến mẹ không thấy thoải mái.” Bây giờ bà không thấy lấn cấn về xuất thân bình dân của Kiều Tâm Duy, mà là không bằng lòng với tính cách của cô.
“À, mẹ chế cô ấy không nịnh bợ, không lấy lòng mẹ đúng không?” Giang Hạo nói toạc ra bằng một câu. Lâm Thái Ấm không còn lời nào để nói: “Mẹ, cô ấy không kiêu ngạo, cô ấy tự ti.” “Tự ti?” Lâm Thái Ấm không hiểu.
“Đúng vậy. Cô ấy tự ti nên mới tự cao như vậy, ai cũng nói cô ấy gả cho con là có tương lai có địa vị. Nhưng sự thật là cô ấy không dùng tiền của con, cũng không thích địa vị của con. Lúc ly hôn, cô ấy cũng không muốn gặp con dù chỉ một lát. Mẹ cho rằng điều này là do cô ấy kiêu ngạo, vậy đây chính là sự kiêu ngạo của cô ấy, cô ấy sống đáng kiêu ngạo hơn bất cứ ai khác.”
Lâm Thái Ấm bực bội nhưng không nói gì, Giang Hạo nói tiếp: “Mẹ còn không cho phép người khác có một chút kiêu ngạo nhỏ hay thói xấu nhỏ à? Không phải cứ nịnh bợ hay lấy lòng mẹ thì mẹ mới cảm thấy cô ấy để ý đến mẹ. Mẹ đó, mẹ bị ba làm hư nhiều năm như vậy.”
“Mę...” “Mẹ, mẹ đừng có chối. Vốn dĩ mẹ không thích cô ấy là vì cô ấy không nịnh bợ và lấy lòng mẹ như những cô gái khác, đúng không?” Bị một câu của Giang Hạo đánh trúng tim đen, Lâm Thái Ấm hơi xấu hổ. Rốt cuộc là lòng hư vinh của bà gây rắc rối, Giang Hạo nói không sai chút nào. Lúc còn trẻ bà cũng trải qua khổ cực, sau này ông già có thành tích, bà mới sống tốt hơn. Sau này con bà cũng có thành tích nên bà tự mãn, luôn cảm thấy ai cũng không xứng với con mình. “May là tính cách của Tâm Duy không thích so đo, lúc mẹ châm chọc thì cô ấy chỉ cười cười cho qua chuyện, còn mẹ thì hay rồi, được voi đòi tiền, không nên thấy cô ấy nhường nhịn mà mẹ lấn tới ức hiếp.”
Lâm Thái Âm phủ nhận: “Ai ức hiếp nó?” Giang Hạo thở dài: “Dù nói thế nào thì con vẫn sẽ không từ bỏ cô ấy, mẹ chấp nhận cũng được, không chấp nhận cũng được. Sau này người sống hết đời với con chính là cô ấy.” Lâm Thái Âm nhìn vẻ kiên định của con trai, thật sự không biết nên nói gì. Đối mặt với việc chưa biết cụ thể tình hình của chồng mình, bà không có đầu óc nào để nói về chuyện của Kiều Tâm Duy.
“Mẹ, đợi qua một thời gian ngắn nữa, con sẽ nói cho mẹ một điều ngạc nhiên.” “Điều gì?”
“Ha ha, bây giờ là bí mật, tóm lại là chuyện tốt.” Lâm Thái Ấm lườm anh, chắc là việc tái hôn chứ gì, còn chuyện gì khác nữa chứ: “Mẹ vẫn thích Phương Mân Y hơn, vừa nghe lời vừa hiểu chuyện.” “Vậy mẹ cứ qua lại với cô ta thôi.”
“Con...”
Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng xe ô tô, là chiếc xe đặc biệt của Thính trưởng Trần. Thính trưởng Trần tự đưa Giang Chí Trung về nhà, Giang Hạo và Lâm Thái Ấm buông đũa xuống rồi nhanh chóng ra ngoài đón.
Tinh thần của Giang Chí Trung không tệ, vừa nói vừa cưới với Thỉnh trưởng Trần đi vào. Thấy vợ con từ trong nhà đi ra, ông cười nói: “A Hạo về rồi à, không có chuyện gì đâu, ba và Thính trưởng Trần ăn cơm xong mới về nên hơi muộn một chút.” Thính trưởng Trần cũng nói: “Không phải tôi nói chỉ là hỏi vài câu thôi sao, chị dâu, chị sốt ruột như vậy làm gì? Còn gọi Thủ trưởng Giang về nữa?”
“Ha ha, một bà già như tôi làm sao hiểu được, làm anh cười chê rồi.” Sau một hồi sợ bóng sợ gió, Lâm Thái Âm vội nắm lấy tay Giang Chí Trung. Đã qua bốn mươi năm mưa gió, không có gì để nói nữa: “Về nhà là tốt, về nhà là tốt rồi.”
Lâm Thái Ấm đỡ Giang Chí Trung đi vào nhà. Thính trường Trần nói với Giang Hạo về chuyện của Cận Tử Kiếm. Giang Hạo kinh ngạc không thôi, đó là người thầy có ơn đề bạt anh lên mà. Ngoài sự ngạc nhiên, anh càng cảm thấy đau lòng và thất vọng hơn.
Thì ra “lão Kim” mà chị Phan nói ở nhà trọ tại Lâm Châu chính là “lão Cận”, chỉ là lúc đó anh không thể nào ngờ đến mà thôi.
Có một sự kiện bên trong vụ Hồng Xuân Yến cầm dao đâm người diễn ra ở Lâm Chấu, đó là việc tìm thấy một danh sách của Phan Tác Phỉ, bên trên ghi chép lại rất nhiều vụ giao dịch của quan chức cấp cao. Phan Tác Phỉ là người môi giới mại dâm nổi tiếng, cung cấp dịch vụ thành công cho rất nhiều nhân vật trong giới thượng lưu, doanh nhân nổi tiếng, cũng như quan chức cao cấp, trong đó có liên quan đến nhiều vụ án tham nhũng.
Mà Phan Tác Phỉ ngạo mạn rất nhiều năm nay như vậy, đồng thời nhiều lần trốn thoát được những cuộc tập kích của cảnh sát, lí do quan trọng nhất chính là Cận Tử Kiểm liên tục lén lút cung cấp thông tin của cảnh sát cho chị ta. Thật ra Phan Tác Phỉ là tình nhân mà Cận Tử Kiếm bao nuôi nhiều năm nay, quan hệ của hai người đã kéo dài hơn hai mươi năm.
Một người là cán bộ về hưu sáu mươi tuổi, một người là tú bà câu lạc bộ đêm bốn mươi tuổi. Nếu chuyện này không bại lộ, ai có thể đoán được mối quan hệ này chứ?