Trời mờ mờ sáng, phòng bệnh yên tĩnh chỉ có tiếng nước, Giang Hạo tĩnh lại, anh thấy trần nhà mới mặt tường trắng tinh.Sao anh lại ở bệnh viện thế? Anh nghĩ. Lâm Thái Âm nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, vui mừng: A Hạo, con tỉnh rồi à? Thấy thế nào? Còn đau không? Giang Hạo cảm thấy mình vừa ngủ rất sâu, nhưng thời gian ngủ không lâu, nhưng những mệt nhọc và uể oải đều biến mất trong giấc ngủ này, anh cũng phấn chấn hẳn ra. Mẹ, mẹ đưa con đến đây à? Không phải, hôm qua mẹ nhận được điện thoại của Tiểu Phương, bảo con xảy ra chuyện trong nhà nên mẹ đến, vừa mở cửa thấy con xỉu dưới đất. A Hạo, con dọa mẹ sợ muốn chết. Giang Hạo nhớ tới tối qua, lòng đau đớn vô cùng: Tiểu Phương đâu rồi? Mẹ để cậu ta về nghĩ ngơi rồi
Đưa điện thoại cho con Lâm Thái Âm cau mày, khuyên nhủ: “A Hạo, con vừa tỉnh, đừng làm việc nữa.” “Mẹ, mẹ đưa điện thoại cho con.” Lâm Thái Âm hết cách, bà hiểu tính của con trai mình: “Đây, không chịu nghỉ ngơi cho tốt.”
Giang Hạo cầm điện thoại gọi cho Tiểu Phương, giọng cậu ta mang theo chút ngái ngủ: “Alo, Thủ trưởng, anh tỉnh rồi ạ?” “Tìm được tung tích chứ?”
“Báo cáo Thủ trưởng, căn cứ theo ghi chép của chứng minh thì chiều qua chị dâu mua vé đi Giang Nam, sau đó không có ghi chép nào nữa, chắc đang ở Giang Nam”
Giang Nam? Chắc Tâm Duy đi tìm bà ngoại. Sự lo lắng của Giang Hạo cũng giảm bớt, con mất rồi thì thôi, chỉ cần có khỏe mạnh là2được.
“Cậu chú ý cho tôi, có tung tích gì mới thì báo tôi ngay.” “Vâng, Thủ trưởng.” Cúp điện thoại, Giang Hạo mới chịu nằm yên trên giường, nghĩ về Tâm Duy, nghĩ về con của họ, nghĩ về vụ án không thấy cái kết này, lòng anh đau vô hạn.
Lâm Thái Âm hỏi: “Con tim ai mà gấp thế?”
Giang Hạo lạnh nhạt nói: “Chuyện của con, mẹ đừng hỏi.” Anh chỉ nói với ba, mẹ vẫn chưa biết gì cả. Lâm Thái Âm nhìn vết thương không thể bỏ qua trên mặt Giang Hạo, vừa đau lòng vừa giận: “Người đánh con là anh trai của Tâm Duy phải không? Thằng nhóc tên Cảnh Thượng đó.”
Giang Hạo nhắm mắt không nói gì.
“Con không nói mẹ cũng biết, chắc chắn là Cảnh5Thượng đánh.” Lâm Thái Âm thở dài, tức giận thì tức giận nhưng bà nói: “Con đáng đánh, nhưng ra tay hơi nặng rồi.”
Giang Hạo bật cười, vui vẻ nói: “Mẹ, lần đầu con phát hiện mẹ vẫn hiểu lý lẽ đó, không cần con nói mẹ cũng rõ.” Lâm Thái Âm ngồi cạnh giường, than thở: “Nghĩ theo góc nhìn của họ thì hẳn là rất hận nhà họ Giang chúng ta, gả con gái mạnh khỏe vào nhà chúng ta nhưng nó lại chịu oan ức tủi thân cỡ đó, không giận sao được.” Lòng Giang Hạo cay đắng vô cùng, món nợ mà anh nợ Tâm Duy, e là đời này trả không hết.
“Ai, con nói con bị gì thế? Có vợ khỏe mạnh là Tâm Duy thì không6cần, cứ đòi cái cổ họ Tiêu kia. Không phải con không biết nó ác độc cỡ nào, ngay cả ba mẹ ruột của mình mà nó cũng hại chết, mẹ sợ nó hại con đấy.” Giang Hạo vỗ tay mẹ mình, an ủi: “Mẹ, con không sao, chuyện của con mẹ đừng xen vào, cũng đừng hỏi được không?” Lâm Thái Âm lườm anh: “Con đó, xấu tính như ba con, hỏi nhiều chút thì nói phiền rồi.”
Nói chuyện một hồi thì trời sáng, y tá đến kiểm tra nhiệt độ và huyết áp, mọi thứ đều ổn. Tối qua đã kiểm tra não CT nhưng không có vấn đề gì, anh bị ngất là do quá mệt lẫn đau lòng.
Bác sĩ bảo: “Thủ trưởng Giang, kiểm tra bước đầu thì5cơ thể của anh không sao, chỉ có vết thương ngoài da thôi, anh có thể xuất viện bất cứ khi nào.”
Lâm Thái Âm lo lắng: “Bác sĩ, kiểm tra cẩn thận chút đi, nó khỏe thì sao lại ngất chứ? May mà chúng tôi phát hiện kịp thời, nếu không phát hiện được mà để nó ngất thế thì sao?”
Bác sĩ lúng túng: “Vậy đi kiểm tra cẩn thận nhé?” Lâm Thái Âm vỗ bàn quyết định: “Làm, kiểm tra tổng quát một lần.” Giang Hạo không chịu: “Mẹ, con không sao, bác sĩ, đừng nghe mẹ tôi, tôi sẽ ra viện ngay.” Lâm Thái Âm giữ anh lại, nói: “Con định đi làm với bộ dạng này à? Người khác cười con thối mũi đấy! A Hạo, nghe mẹ đi,3thừa dịp lúc này xin nghỉ ngơi, con mệt quá rồi. Bác sĩ, làm đi, chúng tôi không xuất viện.” Bác sĩ chỉ có thể gật đầu: “Được, tôi đi làm thủ tục.”
Giang Hạo bất đắc dĩ nhưng mẹ nói có lý, nhiệm vụ mới bắt đầu mà anh đã kiệt sức rồi. Không còn vợ con và gia đình, những gì cơ thể anh hứng phải không bằng một phần vạn nỗi đau trong lòng, anh nên điều chỉnh một chút.
Không lâu sau, chuyện Giang Hạo bị thương nằm viện huyên náo trong quân đội. Giang Hạo chưa từng có ghi chú bất lương nào, Giang Hạo có vô số vinh dự, Giang Hạo là người nối nghiệp mà Thủ trưởng Cận chọn lại ly hôn, nguyên nhân là vì anh ngoại tình. Mọi người trong quân đội ngạc nhiên không thôi, có người tiếc hận, nhưng có người vui vẻ mừng thầm.
Tiêu Thiên Ái biết chuyện rất nhanh, vừa kết thúc buổi dạy sáng thì đã chạy tới bệnh viện. “A Hạo.” Thấy mặt Giang Hạo, cô ta cảm thấy khó tin: “Sao anh lại bị thương như vậy? Ai đánh anh thế? Ai đánh anh thành như vậy?”Lâm Thái Âm không ưa có ả, dội nước đá: “A, cô biết rồi còn hỏi làm gì? A Hạo bị người đánh không phải do cô à?”
“Cháu...” Tiêu Thiên Ái không chấp nhặt với Lâm Thái Âm, hỏi Giang Hạo: “Vì trút giận thay Kiều Tâm Duy sao? Hình như cô ta có anh trai, là anh trai cô ta đánh anh à?”
Giang Hạo không thể nói chuyện, Lâm Thái Âm nói: “Còn không phải anh của Kiều Tâm Duy à? A Hạo biết mình có lỗi với em gái người ta nên để người ta đánh.”
Vừa nghe xong, lòng Tiêu Thiên Ái đau tới mức muốn khóc, hai mắt rưng rưng, nước mắt tràn như mưa: “Là lỗi của em, lỗi của em, có gì cứ xử em đi, sao lại đánh anh như vậy chứ?”
Lâm Thái Âm trào phúng: “Tôi cũng nghĩ thế, nếu không giờ tôi gọi cậu ta đến, cô đứng yên để cậu ta đánh một trận, coi như là cái giá cô phải trả vì phá hoại hôn nhân của A Hạo.”
Tiểu Thiên Ái không nói gì: “Bác gái, bác đừng như thế, xin lỗi, là lỗi của cháu.”
“Ôi, cô đừng ăn nói khép nép với tôi như vậy, tôi sợ cô chơi chiêu sau lưng tôi, lúc đó tôi chết kiểu gì cũng không biết.” Giang Hạo không nghe không nổi nữa, chặn lại: “Mẹ, mẹ nói ít lại được không? Con muốn yên tĩnh.” Lâm Thái Âm hầm hừ, cẩm ẩm nước đi ra ngoài, không quan tâm nữa. Thật ra Giang Hạo để Cảnh Thượng đánh, một là anh đang đánh, hai là để cho Tiểu Thiên Ái thấy, khiến cô ta tin anh hơn.
“A Hạo, sao không báo cảnh sát?” Tiếu Thiên Ái nức nở: “Dù chúng ta sai cỡ nào cũng không thể đánh anh chứ? Còn đánh đến mức này.” Giang Hạo nhẹ giọng nói: “Thôi, kệ đi.” “Anh hiền quá, quá hiền mà. A Hạo, có phải anh vẫn còn quan tâm tới cô ta không?”
Giang Hạo không phủ nhận ngay, anh hiểu Tiểu Thiên Ái, cô ta là người mẫn cảm đa nghi, anh dịu dàng bảo: “Dù sao anh cũng đã sống với cô ấy một năm, cô ấy không làm gì sai hết, em muốn anh lạnh lòng với cô ấy kiểu gì? Anh không làm nổi. Anh hiếu người nhà cô ấy, đây là chuyện bình thường, giờ anh cũng chẳng có gì nghiêm trọng, cần gì phải tính toán chứ?”
Tiểu Thiên Ái gật đầu: “Em biết, A Hạo, em hiểu anh, em biết trong lòng anh cũng có Kiều Tâm Duy.” Cô ta khịt mũi, nở nụ cười nhã nhặn: “Xem như lần này tính xong, sau này chúng ta không nợ cô ta nữa, chúng ta sống ngày tháng của mình. A Hạo, em rất quý trọng hiện tại, em không muốn mất anh lần nữa.”
Giang Hạo cười với cô ta: “Ừ.”
Tiêu Thiên Ái dựa vào người anh, nói: “Những gì anh hi sinh vì em, em đều rõ cả, tình cảm của anh dành cho em, em cũng biết. A Hạo, em tin qua thời gian nữa anh chỉ có mỗi em thôi, từ nhỏ chúng ta đã sống cùng nhau, tình cảm này không ai sánh nổi, em đồng ý chờ.”
Giang Hạo không động đậy mà để cô ta dựa vào, anh cắn răng nhịn hết tất cả, lạnh nhạt nói: “Em có thể nghĩ được vậy là tốt rồi.”
Lúc này Kiều Tâm Duy đang ngồi ở bờ sông Mỹ Nhân. Bây giờ là thời điểm đẹp nhất ở Giang Nam, khí lạnh không còn, mọi thứ như bừng tỉnh, nước chảy qua cầu nhỏ, cây liễu lung lay. Mọi thứ nơi này đều trôi rất chậm, rời khỏi những huyên náo và căng thẳng nơi thành phố, bỏ qua những phồn hoa rực rỡ kia, chỉ có cảnh sắc mùa xuân nơi Giang Nam này khiến lòng người lưu luyến. Nơi này đã trở thành điểm du lịch của du khách, những du khách nghe danh mà đến nơi đây khiến nó trở nên náo nhiệt hơn nhiều.
Nhà cũ của bà ngoại thành thắng địa cho du khách ngắm cảnh, bình quân một ngày khoảng vài trăm du khách ra vào, lúc đông nhất thì khoảng hơn một nghìn người. Kiều Tâm Duy đến đột ngột, mang theo hành lý bảo ở đây một thời gian ngắn.
Bà ngoại là người từng trải, đương nhiên hiểu tâm sự của cháu gái, nhưng nhìn gương mặt tiều tụy của Kiều Tâm Duy, lại nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi này của cô, bà không đành lòng hỏi. Ba ngày trôi qua, cô cứ ngồi yên như thế, không vui không buồn, cứ như con người và cảnh vật xung quanh chẳng liên quan gì tới cô vậy.
Bà ngoại thầm lo lắng. “Tâm Duy, tới đây, uống nước nào.”
“Cảm ơn bà ngoại, sao bà lại ra đây rồi? Ngoài này gió lớn lắm, bà vào trong đi.” Tuổi bà ngoại rất cao, mấy hôm nay còn bị cảm nên luôn ở nhà dưỡng bệnh.
Bà ngoại ngồi cạnh cô, đỡ rào chắn, nhìn kênh đào yên tĩnh, bà nói: “Già rồi, ở nhà mãi cũng chán, đi ra ngoài hóng gió một chút, bệnh cũng khỏi nhanh hơn. Tâm Duy này, cháu không muốn gì nói với bà à?” Bà không ép cháu gái phải nói. Kiều Tâm Duy im lặng cúi đầu, cô không đành lòng để bà ngoại đã già rồi con lo lắng vì mình. “Bà ngoại, cháu, cháu và Giang Hạo xảy ra một chút chuyện.” Không nói được, mới nói một câu nước mắt đã rưng rưng, có thể do thời gian không đủ dài nên chưa thể làm phai nhạt nỗi đau trong lòng cô.