Cảnh Thượng vung tay đấm về phía Giang Hạo, Dương Giai Giai không ngăn được, Giang Hạo lại để mình bị đánh.Anh ngã xuống đất, trong đầu chỉ có một suy nghĩ- Tâm Duy mang theo con anh rời khỏi đây. Cảm giác sợ hãi cắn nuốt khắp người anh, anh đau lòng nhưng không thể nói cho bất kỳ ai Đừng đánh nữa, đánh nữa thì sẽ chết người đó Dương Giai Giai kéo Cảnh Thượng lại, bảo vệ cũng đến, mọi người kéo Cảnh Thượng ra. Thủ trưởng Giang không sao thật chứ? Không cần báo cảnh sát ạ? Giang Hạo lắc đầu, tự bò dậy. Bảo vệ thấy trán, lông mày, mũi và khóe miệng anh ta đều chảy máu dưới ánh đèn đường, không chổ nào còn nguyên vẹn cả. Dương Giai Giai cũng thấy, cô ôm Cảnh Thượng: Đừng đánh nữa, cô nghe thấy không đó? Anh đánh chết anh ta thì sẽ không biết Tâm Duy đi đâu cả, bây giờ chỉ mỗi anh ta mới tìm được em ấy thôi Lời này nói không sai, với quan hệ của Giang Hạo, muốn tra một người đang ở đâu là một chuyện rất đơn giản.
Cảnh Thượng tỉnh táo lại, anh vùng ra khỏi bảo vệ và Dương Giai Giai, ném thẻ ngân hàng cho Giang Hạo: “Đây là tiền của mày, một triệu, không thiếu đồng nào, trả lại cho mày, cảm ơn.”
Giang Hạo sửng sốt, một triệu này là anh gửi cho Hạng Linh, còn cố ý dặn bà không nói cho Kiều Tâm Duy hay cảnh Thượng biết. Nhưng Cảnh Thượng không phải kẻ ngốc, trong nhà đột nhiên có thêm một triệu, anh không cần nghĩ cũng biết là tiền của ai. Số tiền kia cho đi chỉ là hình thức, nhà họ Cảnh đưa cho nhà họ Dương nhưng nhà họ Dương cũng trả lại, bây giờ anh tra nguyên lại cho Giang Hạo.
“Giang Hạo, nếu mày còn chút lương tâm thì tìm Tâm Duy về giúp, mẹ2tao đang lo lắng ở nhà.” Giang Hạo mặt mũi sưng vù ngồi dưới đất, im lặng gật đầu. Bây giờ anh chỉ nghĩ một vấn đề: Kiều Tâm Duy có thể đi đâu?
Cảnh Thượng vẫn còn giận, anh không thể nói chuyện bình tĩnh được, may mà Dương Giai Giai là người có chủ kiến, cô nói: “Chưa chắc Tâm Duy bỏ nhà ra đi, có lẽ chỉ ra ngoài giải sầu thật, bây giờ chưa thể kết luận được. Hai người ly hôn, nói thật thì chuyện con bé không còn liên quan tới anh nữa, nhưng chúng tôi quá lo lắng nên hi vọng anh hiểu cho.”
Giang Hạo gật đầu, con mắt sưng đau đến mức không mở ra được, anh cảm thấy có thứ đang chảy xuống, là máu.
“Chúng tôi có thể kết hôn5là nhờ anh, cảm ơn anh, chúng tôi không muốn làm phiền anh nhưng khả năng của chúng tôi có hạn, nếu Tâm Duy bỏ nhà ra đi thì chỉ có thể nhờ anh giúp đỡ. Sức khỏe con bé không tốt, tâm trạng không ổn, chỉ sợ con bé xảy ra chuyện. Nếu anh giúp chúng tôi thì cảm ơn anh, không muốn giúp thì chúng tôi không ép anh phải giúp.”
Giang Hạo ôm lấy lông mày đang chảy máu, tay còn lại vịn xe để đứng dậy, anh nhìn Cảnh Thượng vẫn đang giận, lại nhìn Dương Giai Giai bình tĩnh, đồng ý: “Có tin thì tôi sẽ báo cho mọi người.”
“Được, vậy cảm ơn anh, xin lỗi về chuyện lúc nãy.” Giang Hạo lắc đầu: “Tôi đáng bị đánh”
Không đứng lại nữa, Dương Giai Giai6kéo Cảnh Thượng rời khỏi đó, bảo vệ cũng tản đi làm việc của mình, chỉ có mỗi Giang Hạo đứng đờ người trong gió đêm lạnh lẽo. Anh có cảm giác Tâm Duy đã thất vọng với anh cùng cực rồi, thể nên cô chọn chạy trốn khỏi anh. Hèn gì cô bảo muốn về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày, hèn gì cô bảo phải thi cho tốt, bởi vì mọi thứ đều là kế hoãn binh của cô, cô không hề nghĩ đến việc xuất ngoại, ngay từ đầu cô đã muốn rời khỏi anh.
Giang Hạo về nhà, anh không xử lý vết thương mà chạy vào phòng ngủ. Mở tủ quần áo, cô không mang theo nhiều đồ, phần lớn đồ dùng hàng ngày và quần áo đều được để lại. Những món đồ5anh tặng cô, từ quần áo, khăn lụa hay đồ trang sức, cô chẳng mang theo gì cả, ngay cả nhẫn kết hôn anh đưa cũng bị cô để lại trên bàn trang điểm.
Giang Hạo hoảng loạn vô cùng, đây là lần đầu anh nghi ngờ công việc của mình, tại sao anh phải làm như vậy, bảo vệ đất nước an bình nhưng anh phải đánh mất vợ và mất luôn gia đình này, đáng giá chứ? Anh ngẩng đầu nhìn mình qua gương, mặt mũi sưng vù, rách da chảy máu nhưng anh không thấy đau đớn chút nào, bởi vì những vết thương ngoài da này không đau đớn bằng nỗi đau trong lòng anh. Anh lấy điện thoại, đang định gọi thì thấy tin nhắn cô gửi đến, anh kích động mở tin ra.3Nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ có một tấm ảnh chụp một tờ giấy ghi “Giấy chấp nhận phẫu thuật phá thai của bệnh viện XX”, tay anh run rẩy giống như trái tim vậy, anh phóng to bức ảnh ra, cột người bệnh điển ba chữ Kiều Tâm Duy, đó là chữ của cô.
Anh bối rối, cơn đau mãnh liệt kéo đến, anh không đứng nổi, hai tay nắm lấy cạnh bàn trang điểm, mạnh tới mức cả bàn đều run lên.
Anh gọi nhưng cô đã tắt máy, nước mắt anh chảy không ngừng, anh không thể khống chế mình được. Một Thủ trưởng trưởng thành trong quân doanh, một kẻ không sợ chết lại khóc như kẻ ngốc trong nhà mình.
“A Nặc, Tâm Duy có tìm cô không?”
“Không có, sao vậy?” “Nếu cô ấy liên hệ cho cô thì báo tối ngay.” Sau đó anh gọi cho Đặng Tiểu Chi: “Tâm Duy có tìm cô không?” “Không, cậu ấy bị làm sao à?” “Nếu cô ấy liên hệ với cô thì báo tôi ngay.”
Đặng Tiểu Chi định hỏi gì đấy thì anh đã cúp điện thoại, anh không có thời gian để phung phí.
“Tiểu Phương, làm giúp tôi một việc ngay lập tức, tra xem vị trí của Kiều Tâm Duy.” Giọng mũi của Giang Hạo rất nặng, Tiểu Phương sợ hết hồn: “Thủ trưởng, có chuyện gì ạ?” “Đừng hỏi nhiều, tra ngay đi, tôi đợi tin của cậu.”
“Vâng.”Vừa cúp điện thoại thì A Nặc gọi đến, anh cố gắng nhận: “Alo?” A Nặc chất vấn: “Giang Hạo, anh có ý gì? Tâm Duy sao rồi?” “Không thấy cô ấy, điện thoại tắt máy, cô ấy mang hành lý đi đâu không rõ.”
“Hôm trước tôi còn gặp cậu ấy, không nghe cậu ấy nói đi đâu cả, có phải anh làm gì khiến cậu ấy đau lòng không?”
Giang Hạo lắc đầu, dùng ngón tay giữ xương mũi: “Sau khi nói xong chuyện hôm ấy, chúng tôi không liên lạc nữa.” “A, không liên lạc nữa, anh con mẹ nó nói không thấy xấu hổ à, chỉ thấy người mới cười ai thấy người cũ khóc? Anh giỏi lắm, sao bây giờ lại tìm cậu ấy thế: Cảm thấy áy náy à?”
Bị A Nặc mắng một trận nhưng anh không cãi lại lời nào, thái độ của anh giống với lúc bị cảnh Thượng đánh lúc nãy, chịu đánh chịu mắng.
A Nặc mắng một lát rồi hỏi: “Giang Hạo, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, anh muốn ở chung với ai hả?” Thấy anh im lặng, A Nặc khó hiểu: “Tôi thấy anh rất quan tâm đến Tâm Duy, sao phải ngoại tình? Nếu anh ly hôn với Tâm Duy vì Tiểu Thiên Ái thì xin anh đừng làm người tốt có được không? Giang Hạo, anh bị câm à? Nói chuyện đi!”
Giang Hạo chỉ lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, tôi đang đợi cuộc điện thoại quan trọng, tôi cúp máy trước.”
“Này, anh...”
Điện thoại cúp, Giang Hạo cố lết tới cạnh tường.
- ------- “Lúc tôi bị người ta cưỡng ép thì anh trốn trong thuyền không ra, tôi bị ném xuống biển thì chọn cứu Tiểu Thiên Ái trước, Giang Hạo, anh nói cho tôi biết, tôi là gì trong lòng anh thế?”
- ------ “Em tha thứ cho anh, chỉ cần hai người không liên lạc với nhau nữa, em sẽ xem như chuyện này chưa xảy ra được không? Được không anh?” ---- “Một câu quân lệnh như núi thì anh có thể từ bỏ gia đình sao? Trong mắt anh chỉ có quân lệnh mà không còn gì khác à? Vì đất nước và nhiệm vụ của mình mà anh có thể hi sinh mọi thứ, kể cả tôi ư?” ------ “Giang Hạo, trong lòng anh, tôi là cái gì hả? Anh đặt tôi ở vị trí nào thế?” Kí ức không ngừng chảy về, lòng anh đau đớn vô cùng, giọng nói, vẻ mặt, hình dáng của Kiều Tâm Duy đâm trái tim anh từng nhát một. Những hình ảnh trước kia, vết thương trong lòng cô, anh đâm rất sâu, rất tàn nhẫn, ngay cả anh cũng thấy mình là súc sinh.
Anh đứng không yên, trượt lưng xuống, sàn nhà lạnh lẽo nhắc nhở cho anh biết hơi ấm phương Bắc đã ngừng rồi.
Anh cẩm nhẫn của cô, đây là món quà đầu tiên anh tặng cho cô, khi đó anh không hiểu tầm quan trọng của nhẫn cưới, đến giờ, khi cầm được nhẫn cưới nhưng không cầm được tay cô, anh mới hiểu được điều ấy.
Anh hối hận, anh dùng hôn nhân của mình để làm cái cớ cho việc ngoại tình với Tiểu Thiên Ái, lúc đấy, đối với cô mà nói, đó là đả kích rất lớn. Anh hối hận, sao anh có thể máu lạnh như vậy, ngay cả diễn cũng phải diễn chân thật đến vậy, ngay cả diễn cũng phải làm cô tổn thương nặng nề như thế.
- --- “Không cần nói nữa, anh yên tâm làm việc của anh đi, trước khi anh gật đầu, tôi sẽ không bỏ con, dù sao đứa bé cũng có phần của anh.” Thì ra đó chỉ là kế hoãn binh của cô, cô phải tuyệt vọng và đau đớn cỡ nào mới không giữ lời, mới làm phẫu thuật sau lưng anh.
Đầu rất đau, ý thức mơ hồ, Giang Hạo ngã xuống đất.
Tiểu Phương nhận được điện thoại của Giang Hạo xong thì nhanh chóng điều tra vị trí của Kiều Tâm Duy, căn cứ theo ghi chép của chứng minh thư, cô đã mua vé tàu cao tốc đi Giang Nam chiều qua. Nhưng lúc gọi lại cho Giang Hạo không có ai nhận, Tiểu Phương không yên lòng, vội tìm tới nhà. “Thủ trưởng, Thủ trưởng.” Nhấn chuông không ai mở, Tiểu Phương chỉ có thể đập cửa. Hỏi bảo vệ trực đêm thì họ nói sau khi Thủ trưởng về nhà thì không đi ra ngoài, chắc là đang ở nhà, họ còn nói, lúc Thủ trưởng về bị một người đàn ông đánh rất tàn nhẫn, Thủ trưởng không phản kháng cũng không cho báo cảnh sát. Lúc này đã một giờ sáng, cửa nhà hàng xóm mở ra, tức giận mắng: “Nửa đêm rồi, đừng làm ồn được không? Mai con tôi phải đi học.”
Tiểu Phương vội xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi sẽ chủ ý.”
Nghĩ mãi, Tiểu Phương chỉ có thể gọi cho Lâm Thái Âm.
Lúc Lâm Thái Âm nhận điện thoại xong, bà vội chạy tới ngay, dùng chìa khóa dự phòng mở cửa. Họ sững sờ, Giang Hạo nằm dưới đất trong nhà, trên đầu trên mặt toàn là vết thương, sưng vù lẫn chảy máu.
“A Hạo, con trai của mẹ, con sao vậy? Mau, mau đưa tới bệnh viện”