Tuy nhiên trong hòm gỗ của nguyên chủ hình như còn một ít phiếu gạo và phiếu thịt... Ban ngày cô có nhìn sơ qua, chắc khoảng hơn năm mươi đồng.
Cũng may, cũng may, không phải là nghèo rỗng túi thật sự.
Cô vẫn đang mải mê chìm đắm trong thế giới riêng, Văn Phong bên cạnh nhìn cô một cái thật sâu, xách thùng nước xoay người đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng động, Tống Điềm Chi có chút sợ hãi khi ở một mình nhưng chân bị què. Bước đi hai bước đã muốn ngã, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của anh dần dần biến mất sau cánh cửa.
Vết thương ở chân thực sự đau không chịu nổi, Tống Điềm Chi đứng dậy, chưa đi được mấy bước đã phải vịn vào cánh cửa. Vì động đến vết thương nên cô không ngừng hít thở từng ngụm khí nhỏ.
Sau khi trở về, vết thương của cô cũng chưa kịp xử lý, cô cũng không nghĩ nhiều, cứ cho là nó có thể tự lành. Không ngờ sáng nay sau khi chạm nước, vết thương dường như có dấu hiệu chuyển biến xấu, chỉ hơi cử động một chút cũng khiến cô đau không chịu nổi.
Không đi được nữa rồi.
Cũng không biết Văn Phong đi đâu nữa.
Anh hình như không muốn nói nhiều.
Tống Điềm Chi căn bản không đuổi kịp bước chân của anh, thở dài một hơi, cũng lười đi hỏi anh đi đâu, lề mề khóa cửa lại, rồi ngồi xuống ghế.
Một mình trong đêm khuya, ở nơi núi rừng thâm sơn cùng cốc này luôn khiến người ta có chút sợ hãi. Cô lặng lẽ ôm chặt lấy cánh tay, tự mình ngồi một lúc lâu mới đi xử lý sơ qua vết thương ở chân.
Đến khi cô sắp thiếp đi lần nữa, cánh cửa đột nhiên bị người ta đẩy mạnh ra.
Tống Điềm Chi cũng lập tức bừng tỉnh.
Văn Phong gánh trên vai hai thùng nước đầy ắp, bước vào trong nhà, trực tiếp bước qua cô đi về phía căn nhà nhỏ phía sau.
Nhìn thấy nước trong thùng mà anh gánh, mắt Tống Điềm Chi sáng lên.
“Anh đi gánh nước à?”
“Ừ.”
Văn Phong đổ hết nước trong thùng vào bể nước trong nhà vệ sinh, sau đó lại chủ động kéo khúc gỗ rất lớn mà anh vác về ra phía sau.
Tống Điềm Chi lấy một ít nước rửa sạch vết thương trên chân, sau khi bôi thuốc, cô chống gậy khập khiễng đi đến bên rèm cửa nhìn Văn Phong.
Cô không biết Văn Phong muốn làm gì, chỉ cảm thấy anh dường như không muốn nói chuyện với mình, suốt cả quá trình đều nhíu mày, khí chất xung quanh cũng rất thấp.
Văn Phong từ nhỏ đã sinh ra ở thôn Đông Ngũ, thoạt nhìn chỉ biết làm ruộng, sức dài vai rộng. Nhưng sau này có thể leo lên vị trí cao như vậy trong quân đội, trở thành vị quan quân mà ai cũng ngưỡng mộ và kính nể, anh thực ra có suy nghĩ và kế hoạch riêng của mình.
Chính vì đôi khi anh phải suy nghĩ quá nhiều chuyện nên mới khiến người bên cạnh cảm thấy anh là người u ám, trầm mặc, rất khó gần.
Tống Điềm Chi cũng vậy.
Huống hồ trong lòng biết rõ anh chính là nam chính cường thế sau này, còn sẽ uy hiếp đến tính mạng của mình...
Cô lặng lẽ đứng bên cạnh một lúc, sau khi rửa mặt mũi đơn giản xong liền quay về ngủ.
Đợi cô rời đi, Văn Phong đang một mình chặt củi mới ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ le lói ánh nến yếu ớt.
Ánh mắt đen kịt, nhưng lại không thể nhìn thấu được chút ánh sáng nào.
Vì vết thương ở chân nên Tống Điềm Chi được chấp thuận cho nghỉ ngơi thêm ba ngày.
Ba ngày nay cô thực sự là một con cá mặn chính hiệu.
Không làm được gì, chỉ có thể nằm ì một chỗ hoặc là ra ngoài đi dạo, thỉnh thoảng Trần Quế Lan lại đến thăm cô. Đinh Trúc Vân cũng đến một lần, nhưng sau khi không thấy Văn Phong trong nhà thì cũng không ngồi lâu mà bỏ về.
Đến khi vết thương ở chân của cô cuối cùng cũng đóng vảy và hồi phục, Trần Quế Lan dẫn theo mấy thanh niên trí thức đến tìm cô, nói là điểm thanh niên trí thức bên kia đang mổ lợn. Bảo cô mau chóng qua đó, đi muộn sợ là không còn thịt để ăn.