Nín thở, cô áp sát vào tường, cẩn thận từng chút một tiến về phía chiếc giỏ đựng dụng cụ.
Chỉ còn một chút nữa thôi...
Cô vươn tay nắm lấy một đầu dụng cụ, vừa cầm lên thì cánh cửa gỗ của căn nhà đã bị đẩy ra.
Một bóng dáng cao lớn, vạm vỡ xuất hiện ở cửa.
Trong màn đêm tối mịt, bóng lưng anh ngược với ánh trăng bên ngoài, không nhìn rõ mặt mũi, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra đường nét.
Văn Phong vừa mở cửa đã nhìn thấy Tống Điềm Chi đang đứng nép mình vào tường trong nhà. Ban đêm tầm nhìn của anh không bị cản trở, cũng không bỏ lỡ vẻ hoảng sợ trên mặt cô nhưng sau khi nhìn thấy con dao trên tay cô, anh lập tức trầm giọng nói: “Bỏ xuống!”
Trong bóng tối, Tống Điềm Chi không nhìn rõ gì cả, ban đầu còn hơi thăm dò và đề phòng. Cho đến khi bị anh quát lớn một tiếng, cô run lên một cái, vật trên tay cũng không cầm chắc, trực tiếp rơi xuống đất, phát ra tiếng động trong trẻo.
“... Văn Phong?”
Giọng cô cũng run run.
“Cô muốn làm gì vậy? Dao cũng dám cầm loạn?”
Người đàn ông tiến lên vài bước, châm lửa cho ngọn nến trên bàn.
“Vừa rồi tôi còn tưởng là kẻ xấu nào...”
Tống Điềm Chi chớp chớp mắt: “Chỉ có mỗi cây nến này thôi sao?”
Anh lại tìm chiếc đèn dầu trong tủ ra, thắp sáng cho cô rồi mới đi ra cửa lấy đồ vào.
Chờ đến khi trong phòng cuối cùng cũng sáng sủa trở lại, Tống Điềm Chi mới nhìn rõ xung quanh.
Văn Phong đứng ở cửa, trên tay xách một chiếc giỏ cũ kỹ, trên lưng đeo củi, một tay còn xách theo chiếc cặp lồng cơm xám xịt.
Anh bước tới đặt cặp lồng lên bàn, lạnh nhạt nói: “Ăn cơm đi, hôm nay tôi tan ca muộn, trong nhà ăn chỉ còn lại mấy cái bánh bao này thôi.”
“Oa, anh vẫn còn nhớ là tôi chưa ăn gì sao...”
Bụng Tống Điềm Chi trống rỗng, ngửi thấy mùi thơm liền ngồi xuống ghế bắt đầu ăn.
Bên trong đều là bánh bao cứng ngắc, cô cũng không quan tâm nhiều, cầm một cái lên cắn.
Cứng quá.
Cảm giác răng sắp gãy rồi.
Cô nhai càng lúc càng khó khăn, nuốt cũng càng ngày càng khó.
Nhưng thực sự là quá đói, Tống Điềm Chi ăn ngấu nghiến, rất nhanh đã giải quyết xong mấy cái bánh bao đó.
Văn Phong vẫn luôn nhìn cô, thấy cô bất chấp tất cả mà cắn miếng bánh bao to, anh hơi sững người. Ngay sau đó Tống Điềm Chi bị nghẹn một cái, ho dữ dội, anh nhìn trái nhìn phải, chỉ có chiếc cốc men sứ anh thường dùng.
Không thấy cái bát nào để cô đựng nước, định vào bếp tìm thì Tống Điềm Chi đã nắm lấy tay anh, cầm lấy chiếc cốc trên tay anh uống cạn.
“Khụ khụ khụ... Suýt chút nữa... chết... khụ khụ khụ...”
Tống Điềm Chi vỗ mạnh vào ngực, đợi đến khi nuốt xuống mới nói được một câu hoàn chỉnh: “Còn nước không? Văn Phong, tôi vẫn còn rất khát, hơn nữa trong chum ở nhà cũng hết nước rồi.”
Ai ngờ Văn Phong lại cứ nhìn chằm chằm vào chiếc cốc trên tay cô, đầu tiên là cau mày, sau đó lại lộ ra vẻ mặt cáu kỉnh quen thuộc.
“Nước đều bị cô dùng để tắm rồi.”
“Ồ...”
Tống Điềm Chi tưởng anh tức giận vì cô động vào cốc của anh, vội vàng lau lau miệng cốc: “Vừa rồi tình huống đặc biệt, tôi không cố ý.”
“Cô muốn nước làm gì?”
“Tắm giặt, uống nước nữa chứ, hôm nay tôi suýt chết khát rồi.”
Nói xong, cô lại chỉ vào chỗ ngô bị cô lật tung ra vào ban ngày trên bàn, có cái đã bị hỏng: “Trong nhà chỉ còn lại chút thức ăn này thôi sao?”
“Làm gì?”
“Không làm gì cả, chỉ là muốn ngày mai tự mình làm chút đồ ăn. Đến lúc đó Tiểu Phúc về, nó còn đang bị thương, chắc chắn cũng phải làm đồ ăn ngon cho nó, coi như là bồi thường của tôi dành cho nó.” Tống Điềm Chi duỗi ngón tay, đếm số công điểm của nguyên chủ.
Trời ạ!
Một điểm cũng không có, nếu không phải Văn Phong vẫn đang chăm chỉ làm việc. Mỗi ngày đều được điểm tối đa, thì cô căn bản không sống nổi.