Làm nũng thì làm nũng, lúc này Thẩm Độ đáng sợ đến nhường nào, dĩ nhiên Khương Tư có thể cảm nhận được.
Dù anh đã thả lỏng tay, cô vẫn không thể nhúc nhích được, đôi tay cô vịn bên hông để xoa dịu anh cũng bị anh ghìm chặt.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, màu đỏ tàn ác trong mắt anh tựa như một ngọn lửa có thể nhìn thấu toàn bộ mọi thứ.
Cứng đầu so đo cũng chẳng có nghĩa lý gì, Khương Tư nhón chân hôn lên môi anh.
Thẩm Độ không tránh nhưng cũng không đáp lại, cho đến khi giật mình nới rộng khoảng cách vì tiếng chuông điện thoại, anh bắt máy, giọng phụ nữ lọt vào lỗ tai Khương Tư.
Là Đồng Hâm Ương, cô ta dịu dàng hỏi Thẩm Độ có thời gian ăn cơm trưa không.
Thẩm Độ cúi đầu nhìn bàn tay trên hông mình từ vuốt ve chuyển sang cấu véo, cố tình không từ chối ngay lập tức.
Mối quan hệ của anh và Đồng Hâm Ương vốn là vì anh có hợp tác làm ăn với con cả nhà họ Đồng - Đồng Lập Bân nên thỉnh thoảng bắt gặp cô ta rồi bị chụp lại, mới có tin đồn lan truyền mấy ngày nay. Ma xui quỷ khiến anh cũng chẳng giải quyết những tin đồn kia.
Còn buổi tiệc tối qua đúng là tình cờ, có điều nhìn thấy Khương Tư nói câu chúc mừng mà chẳng mảy may dao động, anh vẫn không khỏi cảm thấy bực bội.
Hồi lâu không nhận được câu trả lời, Đồng Hâm Ương lại hỏi dò lại một lần. Thẩm Độ không nói được cũng chẳng nói không được, nhưng cô ta lại nghe thấy một tiếng “Shh…” rõ ràng.
Sếp Thẩm đã bị một con hồ ly cắn, còn bị cắn không nhẹ. Anh nói một tiếng xin lỗi rồi cúp máy, miết cằm “con hồ ly” rồi nạt cô: “Muốn chết à?”
“Thẩm Độ, anh đừng có quá đáng!” Khương Tư đã hoàn toàn “xù lông”, nghĩ đến những ấm ức trong khoảng thời gian này, một ngọn lửa giận tức khắc bùng lên, cô lập tức dùng cả chân lẫn tay tấn công anh. Nhưng tiếc là sức lực quá yếu ớt, chưa được hai cái đã bị anh khống chế.
“Anh quá đáng? Người nói chia tay là em, anh quá đáng thế nào?” Trong lồng ngực như chất chứa cả ngọn núi lửa, mấy tháng kìm nén không phun trào ra, nhưng khi nói ra khỏi miệng lại chẳng cảm thấy nhẹ nhõm.
Tương tự như vậy, mặc dù lại một lần nữa ép Thẩm Độ thỏa hiệp, tha cho Tiêu Tinh Phi, Khương Tư cũng chẳng cảm thấy khá hơn được là bao. Cô nghiến răng không giãy giụa nữa: “Anh biết thừa lời chia tay mà em nói là gì mà.”
Những cảm xúc phức tạp khiến hai người đều bất lực, đau khổ bắt đầu cuốn theo sự trầm mặc, mơ hồ.
Phải, anh biết.
Cái cô muốn là giới hạn giữa tình cảm và sự nghiệp.
Nhưng thương trường như chiến trường, anh đã từng nhìn thấy mọi điều bẩn thỉu xấu xa, không muốn cô chìm trong vũng bùn, cũng không muốn cô và Quý Thần Chương sớm chiều bên nhau.
Hai người ăn ý như họ, đêm trước khi chia tay cũng chẳng có quá nhiều đau khổ. Vì họ đều biết thừa rằng chia tay chỉ là cách để khiến người kia nhượng bộ, cũng biết rõ cả cuộc đời này chẳng ai có thể thoát ra khỏi cơn mưa rào rơi vào trong tim này. Tất thảy yêu thương đều ăn sâu vào trong xương cốt, dù kéo theo nỗi đau đớn cùng cực thì hai người vẫn đuổi theo bước chân của người còn lại.
Giống như ban nãy, khi anh siết cổ cô, cô biết anh không nỡ, còn anh biết cô biết anh không nỡ.
Kỳ thực họ đều đang phô trương thanh thế, đều đang thăm dò giới hạn của nhau.
Chỉ là dù anh có nhường một bước thì cô vẫn chẳng chịu cúi dầu, cảm giác không thể khống chế ấy thực sự rất khó để anh chịu đựng mà không làm ra chuyện gì. Vì thế anh mới trực tiếp ra tay với Tiêu Tinh Phi.
“Khương Tư, từ chức ở chỗ Quý Thần Chương đi. Anh có thể đầu tư vào công ty giải trí, quy mô lớn hơn Thời Đại. Em muốn làm gì cũng được, có được không?” Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của Thẩm Độ, Khương Tư biết.
Nhưng không thể được.
“Thẩm Độ, nếu em dựa vào anh mới leo lên được, vậy thì chúng ta thật sự không thể ở bên nhau rồi.”
Vẫn không phải đáp án mà anh muốn có, Thẩm Độ buông lỏng tay, có chút chán chường: “Em đi đi.”
Ban nãy vùng vẫy đã tốn không ít sức, Khương Tư cử động hai cánh tay, vươn vai: “Không mời em ăn cơm trưa sao? Quỷ hẹp hòi.”
“Vừa nãy không nghe thấy à? Anh có hẹn rồi.” Bây giờ Thẩm Độ cực kỳ không ưa dáng vẻ ăn chắc anh của Khương Tư, nói năng cũng chẳng nể nang.
Đường đường là tổng giám đốc Thẩm Thị mà lại con nít như đứa trẻ con, Khương Tư liếc xéo anh: “Có hẹn? Em thấy anh có bệnh thì có.”
Thẩm Độ: … Đáng lẽ anh phải bóp chết cô ngay từ ngày đầu tiên gặp gỡ mới đúng.
Sợ rằng mình sẽ thật sự không nhịn được mà làm như thế, anh không muốn nói nhiều nữa, hất cằm ra hiệu cho người nào đó khiến người ta tức chết kia mau rời khỏi đây.
Vậy mà người nào đó lại chẳng gấp gáp gì.
Nhận được lợi lộc mà không bày tỏ chút lòng thành không phải tác phong của cô.
Cô nhẹ nhàng kéo anh đến ngồi trên sofa, cởi cúc áo sơ mi của anh, nhìn dấu răng hiện rõ trên cơ ngực bên trái của anh: “Ngại quá ha ha, vừa rồi trong cơn tức tối nên cắn mạnh quá.” Không nghe ra bất cứ vẻ áy náy nào, chỉ thấy được cái đuôi hồ ly lại một lần nữa đắc ý vểnh ngược lên rồi.
“Đây là lần đầu anh bị em cắn chắc?” Thẩm Độ đen mặt “tiếp chiêu”, lúc này cô đã ngồi dạng chân trên đùi anh, bàn tay không yên phận sờ soạng lung tung, gần như ngay lập tức anh đã có phản ứng.
Cảm nhận được sự biến hóa như trong dự liệu, Khương Tư cố tình cười tủm tỉm, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh: “Sếp Thẩm cứng rồi.”
Sếp Thẩm cũng chẳng muốn cứng một chút nào, cãi nhau thì cãi thua, chuyện của Tiêu Tinh Phi cũng chẳng thắng được cô. Mặc dù từ sáng đến bây giờ anh đã nổi phản ứng không chỉ một lần, nhưng vì sự chi phối của tôn nghiêm nên anh không muốn cúi đầu chịu thua.
“Anh tự có tay.” Nói xong, anh định gạt móng vuốt bám trên người anh của người phụ nữ ra, nhưng không ngờ mạnh tay quá, cúc áo của Khương Tư đã bắn văng ra ngoài.
Hai chiếc cúc ngọc trai màu trắng ngà không đều nhau vẽ ra hai đường rồi đáp xuống sofa, phát ra tiếng động bí bách.
Vạt áo để lộ cảnh xuân trắng lóa cả mắt, đến mức vật nam tính bên dưới khẽ nảy lên, càng cứng hơn nữa.
...
Thẩm Độ vẫn đang vùng vẫy đến cùng, yết hầu trượt lên trượt xuống, khàn giọng nói: “Đi xuống.”
Khương Tư: “Có khí phách phết nhỉ, cởi áo của em còn không muốn chịu trách nhiệm à?”
Đối với chuyện khơi gợi dục vọng của Thẩm Độ, Khương Tư vốn đã làm nhiều thành quen, kỹ thuật thành thục vô cùng.
Cô từ từ sán lại gần, khoảnh khắc môi lưỡi giao triền, cô có thể cảm nhận nhịp thở của Thẩm Độ tăng nhanh. Nhưng anh vẫn không đáp lại cô, chỉ có bàn tay vịn eo Khương Tư bất tri bất giác siết chặt lại.
Đầu lưỡi quấn lấy nhau hình thành một ham muốn riêng.
Thẩm Độ, quang minh lỗi lạc hay áo mũ chỉnh tề không phải là từ miêu tả chúng ta.
Áo quần thẳng thớm bị xé rách, bị vò thành bộ dạng mặc sức phá hoại mới là chúng ta.
Em vừa nông cạn vừa ích kỷ, muốn có được trái tim anh, sự yêu chiều của anh cũng muốn có được sự khoan nhượng không có giới hạn của anh.
Cơ thể trần trụi quấn lấy nhau và những cái đụng chạm thẳng thắn đều là kết cục.
Anh đợi em ở trên đỉnh núi.
Em đợi anh ở dưới địa ngục.