“Điện hạ, vị này thừa tướng thật như dân chúng lời đồn sao”, một gã thanh tú thiếu niên hướng về hoàng y nam tử ánh mắt tràn ngập chờ mong hỏi
“Trúc nhi, ngươi như vậy tò mò sao”, uyển chuyển mềm nhẹ giọng nói, hoàng y nam tử cả người toát ra một cổ cao quý khí chất, thật là xinh đẹp dung nhan, kia dung nhan tuyệt mỹ câu hồn nhân tâm a
“Chính là thanh nhi thật tò mò vị này thừa tướng na, nghe nói nàng 10 tuổi giúp nữ hoàng đăng cơ vi đế, đưa chính sách, bình ổn nội loạn, phát triển thương mại làm cho Diễm Nguyệt quốc 3 năm phát triển thành 1 trong tam đại cường quốc đâu. Hơn nữa cũng là chủ nhân trong truyền thuyết La tinh vân kị đó sao”, gã sai vặt càng nói càng hưng phấn
“Là a”, gã nam tử ko nói gì chỉ cúi đầu thưởng thức trà, cử chỉ thập phần tao nhã
“Đúng vậy nha, Trúc nhi còn nghe nói nàng còn tuyệt mĩ dung nhan, lại chưa kết hôn cho nên điện hạ ngài cùng nàng nhất định một đôi trời sinh nga”, thanh nhi ra vẻ kiên định
“Ta nghe nói nàng có rồi nam nhân a, gã xinh đẹp nam tử ôn nhu nói, mâu quang mỉm cười nhìn về Trúc nhi”, hắn thật ra cũng thật tò mò này vị thừa tướng tuyệt thế vô song này nhưng hắn cũng thật ko tin trên đời có nữ tử chung tình sao, bọn họ đều chẳng phải đặt quyền lợi lên tất cả sao, gã thiếu niên mâu quang có chút ảm đạm, lần này mẫu thân bảo hắn đi sứ mục đích là cầu thân, gã cho tả thừa tướng, vì mẫu thân bảo nàng là một nhân vật lợi hại a, nếu nàng thật sự muốn trở thành bá chủ đại lục cũng ko phải khó cho nên muốn hắn bắt tâm nàng. Chính là sinh nhà đế vương gia, càng cao càng tịch mịch, hắn chỉ mong có một cuộc sống bình thường, có một nữ tử thật lòng yêu hắn là được, nhưng dường như …………..hắn lắc đầu cười khổ, có thể sao!
”Hừ, hắn chỉ là kẻ thấp hèn a, sao bằng ngài điện hạ cao quí chứ, với lại nữ nhân hai ba phu là chuyện bình thường chính là ngài chỉ cần làm chính, còn sợ gì tên kia a”,Trúc nhi vui vẻ nói
“Thanh nhi, đừng như vậy vô lễ” gã nam nhân nhíu màu trách cứ, hắn biết Trúc nhi là vì hắn, nhưng mà hắn biết tình cảm của vị này tướng gia đối với kia nam tử tuyệt ko đơn giản, nếu ko vậy thì sao lạnh lùng tướng gia ko gần nam phong lại như vậy xúc động vì lam nhan đâu
“Là………”…Trúc nhi chu môi đáp,chủ nhân nhà hắn thực thiện lương người gặp người thích hơn nữa xinh đẹp dung nhan ko tin vị tả thừa tướng đó ko động tâm, Trúc nhi âm thầm kiên định
Ngự thư phòng
“Ko nghĩ đến Mị lại như vậy chung tình a”, Lãnh Tĩnh điềm đạm cười đối với Âu Dương Sắc Vi thuyết
“Ân………….thật ra Mị rất có tình thôi, tuy băng sơn bộ dáng ngàn năm nhưng mà làm vậy chung quy cũng là vì bảo hộ nàng cùng nàng quan tâm nhân đâu”, Sắc Vi cười cười, tay ko ngừng nhu nhu bụng lãnh tĩnh
“Vi, ngươi ko làm việc sao” , lại như vậy rảnh ngày nào cũng cùng hắn a, tuy là hắn rất vui nhưng mà hắn ko mong người đời gọi họa thủy nha, Lãnh Tĩnh nhìn vi nghiêm túc nói
“Hắc hắc, tấu chương ta kêu Phong đưa hết cho Mị rồi, ta cùng ngươi chăm sóc nhà ta cục cưng a, sắc vi vui vẻ tiến tục nhu nhu Tĩnh sợi tóc
“Ngươi lại như thế phiền nàng đâu” , Lãnh Tĩnh thở dài
“Ai kêu nàng làm việc hiệu suất thật cao đâu, công việc 1 tháng nàng giải quyết 3 ngày a, với lại ta lấy cớ chăm sóc bảo bối nàng cũng ko đành lòng cự tuyệt nga,” Sắc Vi hồ ly cười
“Ngươi nha!!” , Lãnh Tĩnh cười khẽ nhìn nàng, vì có bầu nên hắn càng phá lệ mê người bỗng chốc làm cho Sắc Vi ngẫn ngơ, khẽ cúi đầu hung hăng hôn hắn, đầu lưỡi linh hoạt hai người dây dưa ko dứt, bá đạo mà triền miên. Sắc Vi tay nhẹ nhàng luồn vào hắn vạt áo ôn nhu vuốt ve, hơi thở gấp gáp càng thêm mị tình
“Đừng…..vi…..đứa nhỏ” , Lãnh Tĩnh ý loạn tình mê trong đó nhưng vẫn còn một tia thanh tĩnh đâu
“Ta sẽ cẩn thận, ko thương chúng ta bảo bối a” âm thanh có chút khàn khàn càng thêm mị hoặc thầm thì bên tai Lãnh Tĩnh, tay ko ngừng hoạt động, vô cùng ôn nhu cùng mềm mại
Rèm sa nhẹ nhàng buông xuống, ánh nến tắt, kia vầng trăng ôn nhu tỏa ánh sáng nhè nhẹ hắt lên tạo nên một vệt mờ hoàn mỹ như che dấu này cảnh xuân làm cho người ta mặt đỏ tim đập.
Đêm khuya thanh vắng, âm thanh nỉ non.., hơi thở gấp gáp…..như ma như mị lêu đắc nhân tâm
Sau hồi mây mưa qua đi, ko gian có chút yên lặng, Lãnh Tĩnh mệt mỏi nằm trong lòng Âu Dương Sắc Vi, nhắm hờ cả hai mắt
“Tĩnh, chúng ta ra cung đến xem Mị thế nào” , Sắc Vi hai tay mềm nhẹ nhu nhu Lãnh Tĩnh làm cho hắn chút thoải mái
“Ân………”….Lãnh Tĩnh mơ màng rồi chìm sâu vào ngủ
Sắc Vi mỉm cười nhìn hắn, này nam nhân duy nhất khiến cho nàng động tình, còn nhớ lần đầu tiên gặp hắn……………Sắc Vi ôn nhu hôn một chút Tĩnh cái má, sau đó ôm hắn mà miên.
Tướng phủ
“Mị…….ngươi…….”.Phượng nhìn Mị nghi hoặc nhưng ko thể nói ra lời, đoạn hồi ức khủng khiếp đó hắn thật muốn quên nhưng càng muốn quên lại càng làm hắn thêm khắc sâu cho nên…………..bất an!
“Sao vậy? có gì muốn hỏi sao” , Mị mỉm cười nhìn hắn. Mị biết hắn muốn hỏi chuyện kia, nhưng giả đò ngu ngơ
“Ân…. Cái kia…Ngõa Long..trại….”.Phượng âm thanh có chút bi thống , phẫn hận, rụt rè cùng bất an nhìn Mị
Mị ko nói chỉ tiếp tục nhìn phượng, sâu trong đôi mắt là ôn nhu cùng thương tiếc
“Ngõa long trại toàn bộ bị giết sao”, Phượng cắn răng nhìn nàng nói, nhưng tay vẫn ko dấu được rung động
“Ân………”…Mị gật đầu xác nhận
“Tại sao?” Phượng thật nhỏ âm thanh hỏi, dù biết nhưng chính là ngây ngốc muốn đáp án từ miệng nàng
“Tổn thương ngươi, sát ko tha!!” , Mị âm thanh dần có chút băng lãnh, sát khí tràn đầy. Phượng kinh ngạc nhìn Mị, nàng biết,,,…..nàng thế nhưng biết………nàng sẽ ko ghét bỏ hắn đi, chính là…….Phượng tâm bắt đầu khiêu đi lên, nàng nói như vậy có ý gì a, Phượng thật sâu rồi cảm động này ôn nhu đối hắn….Thôi thôi! Như vậy còn cầu gì nữa, này nhân hắn yêu luyến hơn 10 niên nha, tin nàng!....Phượng trong lòng hò hét
Phượng ko nói chỉ lẳng lặng chui vào trong lòng nàng, gắt gao siết chặt, tham luyến ôn nhu sủng nịnh cùng ấm áp. Mị ôn nhu cười nhìn hắn, đưa tay ôm hắn càng chặt, thập phần mềm nhẹ tựa như thân bảo quý hiếm.
“Ta năm đó bị bắt, hàng ngày bọn họ chính là la mắng đánh đập ta, ở trong đó tựa như ma quật rất nhiều nam nhân bị họ ngược đãi, vũ nhục, phát tiết……….rất đáng sợ……4 năm ở trong đó ta ngày nào cũng chứng kiến, ta thực sợ, rất sợ có ngày ta sẽ bị như thế cho nên năm lần bảy lượt tìm cách trốn chính là rất nhanh bị trảo về……mỗi lần bị trảo về bọn họ luôn đánh ta, ko cho ta ăn, chính vì ta còn rất nhỏ nên bọn họ cũng ko làm gì ta….nhưng mà ta lúc nào cũng thực sợ hãi…….cho đến khi một lần được một thiếu niên trong đó giúp thoát đi ra ta mới may mắn……”….Phượng nỉ non nhỏ giọng kể, âm thanh có điểm run run, tay gắt gao càng thêm ôm chặt lấy mị, khóe mắt có chút ẩm ướt
“Là a, mọi việc tốt lắm có ta ở đây ko ai có thể chạm đến ngươi, phượng tin ta, quên hết mọi việc trước đây….ân” , Mị trầm thấp âm thanh ôn nhu đối hắn, tay ko ngừng nhu hắn sợi tóc. Phượng ko nói chỉ liều mạng gật đầu
“Ngoan, đừng khóc…….”Mị dỗ hắn như một tiểu hài tử bình thường, tiếp tục vỗ hắn vai
“Mị, bọn họ thật đáng thương…..có thể hay ko…”…Phượng ngẩng đầu lên nhìn mị, đôi rèm mi khẽ chớp càng thêm khả ái
“Có thể!” , Mị cười nói, vì hắn lau đi nước mắt, hắn lần đầu tiên mở miệng cầu nàng dù nhật nguyệt nàng cũng lấy đến huống chi chỉ việc ấy a.
“Ta mang ngươi ngủ ân, sức khỏe ngươi cần được bồi bổ” , Mị ôn nhu ôm hắn vào lòng, đưa hắn lên giường, đắp chăn.Phượng càng thêm đỏ mặt, bộ dáng thẹn thùng hảo đáng yêu đâu.
“Tốt lắm ngủ đi!” , Mị khẽ vuốt mặt hắn chuẩn bị rời đi, nàng ko dám ở lại a, hắn như thế đáng yêu sợ cầm lòng ko được đem hắn ăn sạch sẽ đâu, thật là như vậy khổ a, nhất định phải nhanh cưới hắn vào nhà mới được, Mị hạ quyết tâm
Nhìn bóng lưng Mị khuất dần, phượng khóe miệng câu lên một ấm áp tươi cười, có nàng………….thật tốt !!!