Phục Vụ Ru Ngủ Sao?

Chương 1

Trước Sau

break

Đường Đường, Đường Đường có tuổi thơ không tốt, sinh ra trong một gia đình có cha là một tay cờ bạc, may mắn mẹ cậu tuy rằng yếu đuối nhưng yêu cậu hơn cả mạng sống, sau khi phát hiện chồng đánh con mình, dù bị đánh thương khắp người cũng cố gắng chạy thoát báo công an xin ly hôn.

 

Mẹ ra ngoài làm việc kiếm tiền, bé Đường Đường ngoan ngoãn ở nhà, lúc đói bụng đứng trên ghế đẩu hâm nóng đồ ăn mẹ để lại cho cậu. Hai mẹ con tuy nghèo nhưng sống một cuộc sống bình dị và hạnh phúc, chỉ có một mình mẹ không khiến Đường Đường nhạy cảm vì chuyện gia đình, bé Đường Đường dễ thương ngoan ngoãn, từ nhỏ đã là thiên thần nhỏ của mẹ.

 

Ngày vui ngắn chẳng tày gang, mẹ Đường sức khỏe yếu, bà làm việc cả ngày lẫn đêm để nuôi dạy Đường Đường, khi cậu học năm thứ hai thì bị bệnh nặng, Đường Đường giấu bà nghỉ học đi làm thêm, nói dối là có người hảo tâm giúp đỡ.

 

Sau này mẹ qua đời, chỉ để lại một đống nợ bên ngoài, Đường Đường thoát khỏi bi thương, nhân duyên dẫn dắt trở thành một streamer nhỏ.

 

Thành phố X khu phố cũ.

 

Căn nhà nhỏ xiêu vẹo không có đồ đạc gì, chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn máy tính, một phòng tắm nhỏ, một chiếc tủ quần áo và bàn ăn đơn sơ làm từ nhiều mảnh gỗ, không gian có vẻ chật chội.

 

Bây giờ là ban đêm, gió lùa qua khe cửa sổ đóng kín, căn nhà cũ này tuy đơn sơ nhưng được chủ nhân giữ gìn rất sạch sẽ, mùi cam quýt trong không khí theo gió luồn vào khắp nơi.

 

Chiếc giường dây chỉ có thể ngủ một người, chăn bông màu xám phồng thành một cái túi lớn, người bên trong bị gió lạnh đầu đông không thương tiếc quét qua, từ từ co mình lại thành một quả bóng, bọc trong chăn rục rịch qua lại, cố gắng đắp thật kín…

 

Lúc này, màn hình điện thoại di động bên cạnh gối sáng lên, bắt đầu "ù ù" rung lên, người trong chăn có lẽ không muốn chết ngạt, một cái đầu bù xù chui ra khỏi chăn, nheo mắt lại chạm vào không khí lạnh bên ngoài, tức khắc đánh cái rùng mình mà nhấc điện thoại.

 

Thiếu niên quấn trong chiếc chăn bông màu xám, trên đầu có mái tóc đen bù xù, khuôn mặt ửng đỏ đầy vẻ bối rối, mãi đến khi mơ màng bấm máy, nghe thấy giọng nói của bà cụ bên kia mới định thần lại.

 

“ŧıểυ Đường......”

 

“Vâng ạ cụ Trương.”

 

Trong phòng không có sưởi ấm, lại quá lạnh, cậu không ngồi dậy, chỉ cuộn tròn thành một quả bóng, ngoan ngoãn nói chuyện, giọng nói khàn khàn mềm mại.

 

"Haiz," Người bên ống nghe có chút ngượng ngùng: “Năm nay làm ăn khó khăn, bác Trương của cháu cũng hao tổn không ít, thân là mẹ của nó bà cũng muốn giúp, cho nên ŧıểυ Đường...”

 

 

 

                                          

 

              

 

                    

 

Nghe được tâm tình không đành lòng của bà cụ, Đường Đường cầm di động ngồi dậy, vội vàng nói: "Vâng, vâng, cháu hiểu rồi, cháu... cháu đi gom tiền sớm một chút," cậu ngượng ngùng gãi gãi đầu bù xù: “Cháu sẽ trả tất cả các chi phí y tế lúc trước, cảm ơn bà nhiều lắm ạ.”

 

"Ôi... cảm ơn cháu, cảm ơn, đứa trẻ này số khổ, nếu bác Trương nhà cháu không kẹt quá, bà già này sẽ không mở miệng đòi cháu đâu." Bà cụ thở dài, “Con nit con nôi... Cái phòng trọ kia lại xập xệ, để cháu bảo bác Trương gửi đồ giữ ấm cho cháu.”

 

Bà cụ Trương trong điện thoại chính là mẹ của chủ nhà hàng lớn nơi mẹ Đường làm việc trước đây, bà cụ là người hiền lành, thấy hai mẹ con cậu cô nhi quả phụ, bé Đường lại xinh xắn đáng yêu nên luôn muốn giúp đỡ. Mẹ Đường cũng là người biết báo đáp lòng tốt, rất hòa thuận với bà cụ.

 

Khi Đường Đường không gom đủ tiền thuốc men, chính bà đã giúp cậu một tay, thậm chí còn cắn răng cho cậu mượn phần tiền để dành mua quan tài của mình.

 

Đáng tiếc... Rốt cuộc mẹ Đường cũng không qua được, Đường Đường dùng số tiền cuối cùng lo cho tang lễ của mẹ, hoàn toàn không xu dính túi, bà cụ Trương bà nội sau khi biết chuyện, liền cho cậu vào căn nhà cũ này , nếu không thì cậu thậm chí không có máy tính để phát sóng trực tiếp.

 

"Không cần đâu ạ." Đường Đường cũng hơi ngượng ngùng, ngoan ngoãn nói: “Làm phiền bà đủ rồi, dạo này cháu tìm được công việc mới, mấy ngày nữa là lãnh lương rồi.”

 

"Ôi, vậy là tốt rồi," Bà cụ thở dài, lại cảm thấy có gì cấn cấn, bà do dự nói: “ŧıểυ Đường... Haizz! Bà cũng già rồi, lẩm cẩm mất rồi, sao có thể trông cậy một đứa nhỏ một lúc lấy được nhiều tiền như vậy, nếu cháu định làm trái pháp luật gì, làm sao bà dám xuống gặp mẹ cháu đây hả.”

 

Bà cụ già bắt đầu càm ràm, nhất định bắt Đường Đường nhớ lấy mấy lời vừa rồi, bà cũng già rồi, cũng lo chuyện của con trai, bây giờ bình phục lại, bà sợ Đường Đường vì tiền mà làm chuyện ngu xuẩn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc