Phu Thê Cùng Xuyên Sách, Phu Quân Lo Khoa Cử, Ta Nằm Không Cũng Thắng

Chương 34: Rót Mật Vào Tai

Trước Sau

break

Phòng của Lâm Thập Thất và Chu Lang, vốn cửa đã cũ kỹ, lại có nhiều kẽ hở.

Nay phải sửa lại cũng chẳng dễ dàng gì, gần như là làm lại một cánh cửa mới.

Chu Lang không lên tiếng, chỉ đứng một bên lặng lẽ quan sát Chu lão hán làm việc.

Xem một hồi, hắn mới cất lời: “Cha, để hài nhi giúp người một tay.”

Chu lão hán có phần do dự: “Con biết làm gì? Bệnh mới khỏi, cứ nghỉ ngơi là được rồi.”

Chu Lang vẫn không nản chí: “Để hài nhi thử xem, bào gỗ chắc là biết làm.”

Dùng bào để bào đi lớp bụi bặm, mốc meo trên bề mặt gỗ cũ, sau đó lấy cưa xẻ ván thành kích thước cần dùng rồi dùng đinh gỗ ghép lại với nhau, đều là việc thợ mộc.

Chu bà tử đứng bên phụ họa: “Ông để Tứ nhi thử một chút, hiếm khi nó có lòng hiếu thuận, chịu động tay giúp cha nó.”

Chính là chủ ý nuông chiều nhi tử.

Nhi tử trông không còn ngốc, bà càng nhìn càng thấy thuận mắt.

Chu lão hán đành giao công cụ vào tay Chu Lang.

Không ngờ Chu Lang tiếp nhận rồi, ban đầu có chút lúng túng, nhưng làm dần dần lại càng thêm thuần thục.

Mọi người đều sững sờ.

“Ôi chao, Tứ nhi nhà ta làm thợ mộc trông thật ra dáng lắm!”

Lâm Thập Thất cũng nhìn Chu Lang bằng con mắt khác, tên này thì ra có tay nghề khéo léo như vậy!

Ngay lúc ấy, “cạch!”

Chiếc bào trượt làm rách tay Chu Lang, máu tươi trào ra.

Động tác giả vờ oai phong của Chu Lang bị chấm dứt tại chỗ.

Lâm Thập Thất liếc mắt một cái, lập tức quay đi.

Oai phong chỉ được trong chốc lát.

Chu bà tử đau lòng không để đâu cho hết, vội vàng chạy tới băng bó cho hắn.

Chu Lang không cam lòng, nhưng đúng là cách nghề thì như cách núi, việc tinh xảo không giúp được bèn xoay sang làm mấy việc cần sức lực, cái này thì hắn làm rất chắc tay.

Khiêng gỗ, vác gỗ, vận chuyển đồ đạc, hắn đều làm ổn thoả.

Thân thể hắn vốn có lực, lại còn biết võ công, biết vận sức đúng chỗ nên làm việc chẳng mấy khó khăn.

Chính vì thế, thái độ của Chu lão hán đối với Chu Lang lại tốt lên vài phần.

Nhi tử này, xem ra tiêu số bạc lớn trị khỏi cũng đáng lắm.

Hai ngày nay ông vẫn đau lòng vì ba mươi lượng bạc riêng của Chu bà tử, nay thấy Chu Lang có ích, cảm giác xót bạc cũng giảm đi nhiều.

Cuối cùng, cửa sổ đã sửa xong.

Bên trong có thể cài then chốt, đẩy ra cũng không còn lỏng lẻo, vô cùng chắc chắn.

Lâm Thập Thất liên tục cảm tạ Chu lão hán: “Cha, người thật khéo tay, cửa sổ sửa xong đẹp thật đấy! Cha, nếu tướng công nhà con học được nửa phần bản lĩnh của người thì đời này cũng đủ ăn no mặc ấm rồi.”

“Nương, người đúng là có con mắt tinh tường, cưới được một người trượng phu tài giỏi như cha vậy.”

“Cha à, chỗ gỗ này còn dư nhiều, hay là người vất vả thêm chút, làm giúp chúng con cái rương gỗ nhỏ cất đồ nhé? Dạo này chuột hay cắn đồ, áo quần chẳng còn mấy bộ mặc lành lặn…”

Miệng cô ngọt như rót mật.

Chuyên môn lấy lòng hai vị trưởng bối.

Nghe xong, Vương thị chỉ biết trợn trắng mắt.

Nhưng hai ông bà già thì lại hưởng thụ không thôi.
 

Chu lão hán lập tức đáp ứng, lại làm thêm cho Tứ phòng một chiếc rương gỗ lớn, chắc chắn.

Làm xong, Chu bà tử lại nói: “Nhà Tứ nhi còn trống trải lắm, còn thừa ít gỗ thì làm thêm cho họ một cái bàn lớn, rồi thêm hai chiếc ghế dài đặt hai bên bàn…”

Dù sao Chu gia cũng có nhiều gỗ dự trữ, Chu Lang lập tức ra hậu viện vác thêm hai cây gỗ nữa trở về.

Chu lão hán có đủ đồ nghề thợ mộc, lại thêm Chu Lang giúp sức, rất nhanh đã đóng xong bàn và hai chiếc ghế dài.

Vương thị đứng bên cạnh thì xoi mói, giọng chua chát nói:

“Chân bàn phòng Khải Nam nhà chúng con cũng đã lỏng lẻo rồi, cha à, chi bằng người đóng thêm một cái bàn mới cho Khải Nam, còn bàn cũ thì chuyển sang cho phòng nhà con?”

Chu lão hán nghĩ bụng: một cái bàn cũng là làm, hai cái cũng là làm.

Thế là liền đóng luôn hai chiếc bàn.

Những phòng khác, ngoài miệng không nói nhưng e rằng trong lòng sẽ có lời dị nghị.

Cho nên mỗi phòng đều đóng thêm một chiếc ghế dài.

Dù sao tất cả đều là loại thô sơ nhất, chỉ tốn chút công, để tiết kiệm, ngay cả dầu bóng cũng không quét một lớp.

Có thể dùng là được.

Thô ráp cũng đành chịu.

Nhưng dẫu sao cũng là của cải trong nhà mình.

Lâm Thập Thất nhìn thấy, trong lòng cũng rất hoan hỉ.

Trước đây, Tứ phòng chỉ có một chiếc giường cũ, một giá rửa mặt ọp ẹp, một chiếc rương bằng mây đan đã gần mục nát đặt cạnh giường dùng làm bàn để đồ, biến dạng hết cả.

Còn bị chuột cắn cho thủng mấy lỗ to.

Giờ thì tốt rồi.

Cửa nẻo đã chắc chắn, có thể then cài từ bên trong.

Thêm được một cái rương gỗ lớn, không sợ chuột làm tổ bên trong, có thể đựng rất nhiều đồ.

Chu lão hán tay nghề giỏi, còn làm thêm ngăn đôi bên trong, chia làm hai tầng trên dưới.

Bên ngoài còn đóng thêm một cái chốt, sau này Lâm Thập Thất chỉ cần mua thêm ổ khóa liền có thể dùng làm rương chứa đồ.

Lúc đi vắng, chỉ cần khóa lại cũng không lo có ai lục lọi.

Còn trong phòng có thêm bàn mới, hai chiếc ghế dài mới, thuận tiện hơn nhiều.

Dẫu sao, cũng là những vật dụng cơ bản cần thiết trong nhà.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc