Phu Thê Cùng Xuyên Sách, Phu Quân Lo Khoa Cử, Ta Nằm Không Cũng Thắng

Chương 33: Phải Sinh Được Nhi Tử

Trước Sau

break

“Thật ư?” Chu bà tử hỏi.

Thần sắc Chu Lang thoáng ngẩn ra, tựa như đang trầm tư.

Sau đó đáp: “Hẳn là như vậy, bản thân con cũng có chút ký ức mơ hồ.”

Lời này càng khiến cho lời nói của Lâm Thập Thất thêm phần chắc chắn.

Vương thị nhịn không được mà lên tiếng: “Đã như thế, cớ sao còn phải bỏ ra ba mươi lượng bạc để mua Thần Tiên Hoàn, chẳng phải là lãng phí lắm sao?”

Nghĩ tới đây, trong lòng nàng ta không khỏi đau xót.

Nếu đem bạc ấy cho nhi tử nàng ta học hành, ít ra cũng đủ đóng học phí hai ba năm.

Lâm Thập Thất tỏ vẻ vô tội mà nói: “Ta cũng là sau này mới nghĩ ra được điều ấy, lúc trước không có nghĩ đến phương diện này.”

Chúng hương thân nghe vậy, ai nấy đều lộ vẻ bừng tỉnh.

“Hóa ra là thế.”

“Đây là thiên ý, ông trời muốn cho Chu Lang nhà ngươi được hồi sinh…”

Có không ít người ban đầu cắn răng định tiêu bạc cầu xin một viên Thần Tiên Hoàn.

Giờ khắc này, trong lòng liền nguội lạnh đi phần nào.

...

Nhị phòng.

Nguyễn thị đang căn dặn Chu lão nhị: “Chàng phải nói rõ ràng với thần y, phu thê ta muốn cầu nhi tử, hỏi xem Thần Tiên Hoàn có hiệu nghiệm không. Nếu có, nhất định phải mua một viên về!”

Chu lão nhị do dự: “Nàng không nghe Tứ đệ muội nói sao? Tứ đệ khỏe lại chưa hẳn là do Thần Tiên Hoàn, mà bởi vì bị nước lạnh dội vào đầu mới khiến thần trí tỉnh táo lại, Thần Tiên Hoàn chỉ là phụ trợ…”

Nguyễn thị không muốn nghe thêm lời nào.

Nét mặt nàng ta đầy vẻ đau khổ cùng bi phẫn.

Vô cùng cố chấp.

“Phụ trợ cũng là trợ, không có Thần Tiên Hoàn, Tứ đệ sao có thể hồi phục nhanh đến thế? Phu thê ta cũng có thể sinh được nhi tử, nhưng ta không muốn tiếp tục chờ đợi nữa, không có nhi tử, nương ngày ngày mắng ta, người trong thôn cũng khinh rẻ chúng ta. Tướng công, ngươi nghĩ mà xem…”

Chu lão nhị khó xử: “Nhưng Thần Tiên Hoàn những ba mươi lượng bạc, trong tay ta nào có được? Nàng chẳng phải đã moi hết bạc riêng của chúng ta ra đếm rồi sao? Mới có hai lượng bạc, làm sao mua nổi…”

Nguyễn thị nói: “Tướng công, hôm nay chẳng phải chàng sẽ vào huyện thành bán hàng sơn lâm sao? Nhà ta tích trữ hàng cả năm, chắc cũng bán được kha khá bạc, chàng mượn trước một ít mua viên Thần Tiên Hoàn về…”

Chu lão nhị thất kinh: “Nương tử, nàng nói cái gì vậy? Nếu để nương biết, chẳng phải sẽ đánh chết ta sao? Ta trở về biết ăn nói thế nào với bà? Phụ thân cũng nói rồi, bạc lần này bán hàng là để dành cho Khải Nam đọc sách.”

Nguyễn thị hai mắt rưng rưng, oán hận nói: “Tứ đệ bị bệnh, nương bằng lòng tiêu bạc cứu; Khải Nam học hành, phụ thân bằng lòng chi tiền. Thế còn Nhị phòng chúng ta thì sao? Suốt ngày làm lụng vất vả mà chẳng được gì cả! Mỗi lần cùng Đại tẩu làm việc, nàng ta đều lười nhác chẳng động tay, đều là ta gánh cả, ta không cầu gì nhiều, chỉ muốn sinh được một đứa nhi tử để ngẩng mặt với người đời, vậy cũng không được sao?”

“Tại sao cha nương bằng lòng tiêu tiền cho bọn họ, mà lại chẳng muốn bỏ ra một xu cho chúng ta? Không phải bởi vì ta và chàng không có nhi tử để người ta coi thường, cho là Nhị phòng đã đoạn tử tuyệt tôn…”

“Tướng công, nếu không sinh được một đứa nhi tử, đến khi trăm tuổi, ai sẽ lo chuyện mai táng, ai sẽ bưng bát hương cốt cho chúng ta đây?”

Chu lão nhị bị lời nàng ta nói mà chạm đến tận đáy lòng.

“Được rồi, nghe nàng cả! Ta đi mua Thần Tiên Hoàn! Dù có bị nương đánh một trận cũng đành vậy.”

Nếu Thần Tiên Hoàn thật sự giúp được họ sinh nhi tử, dẫu có bị đánh chết, hắn ta cũng cam lòng.

Chỉ cần có hậu nhân, có người nối dõi.

Là đã mãn nguyện rồi.

Chu lão nhị xuất môn.

Cùng Chu lão tam cõng hàng, rời thôn đi huyện thành bán đồ.

Trước khi lên đường, Chu lão hán còn dặn dò một câu:

“Lão nhị, các ngươi vào thành thì tranh thủ bán sớm, sớm quay về, còn kịp dùng cơm chiều, lão tam khôn lanh hơn ngươi, bán hàng thì nghe theo ý kiến của nó, chớ để bị người ta lừa. Nhưng bạc bán được ngươi phải giữ lấy, nó tay chân không sạch dễ lấy đi hoang phí, nghe rõ chưa?”

“Dạ, phụ thân.” Chu lão nhị cúi đầu, vành tai đỏ bừng.

...

Lúc này, toàn bộ sự chú ý của Chu bà tử đều đặt vào phu thê Chu Lang.

Tiễn hết chúng hương thân về xong, Chu bà tử liền sai Chu lão hán cùng Chu lão đại giúp sửa sang lại cửa phòng Tứ phòng.

Chu lão đại vốn lười nhác, đứng một bên chỉ góp mặt cho có.

Còn Chu lão hán là người khéo tay, cày cấy làm ruộng, đan giỏ trúc, làm mộc, săn bắn… cái gì cũng tinh thông đôi phần.

Chu bà tử đứng bên giám sát: “Tứ nhi khỏi bệnh là đại hỉ của Tứ phòng, hỉ sự thì phải có diện mạo mới! Cửa sổ, cửa phòng trong buồng bọn họ đều phải sửa cho tốt… Lão đại, đồ lười chảy thây! Phụ thân ngươi già rồi, ngươi cũng không biết đỡ đần cho ông một chút à?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc