Nhị hoàng tử không sợ cái khác, chỉ lo lắng một điểm. Một khi hắn cưỡng ép làm chủ, triệt để chọc giận Chu Hoài Sơn, mà những chuyện Chu Hoài Sơn nói về Hoàng Thần lại là thật sự, đến lúc đó Trầm Minh Châu sẽ phải làm sao đây! Nếu quả như thật là Hoàng thị hại chết Hoàng Thần, như vậy Trầm Minh Châu liền trở thành con thứ do thị thiếp sinh. Hắn không thèm để ý, nhưng một thị thiếp sinh ra nữ nhi, lại còn dùng loại phương thức này để sinh hạ nữ nhi, khẳng định hai mẹ con này sẽ không có chỗ đứng vững chắc trong danh viện giới quý tộc. Cho dù tương lai, hắn may mắn đăng cơ, Trầm Minh Châu cũng không thể cùng hắn sóng vai làm hậu. Thân phận không xứng! Do thị thiếp sinh ra không đáng xấu hổ, nhưng đáng xấu hổ là, Hoàng thị vì muốn ngủ với anh rể của mình mà giết chết cả tỷ tỷ ruột.
Nhị hoàng tử có chút đau đầu, quay sang lườm Trầm Hạt một cái.
Trầm Hạt hai mắt đỏ ngầu, ngơ ngơ ngác ngác đứng bên cạnh Nhị Hoàng Tử, không cần hỏi cũng biết bây giờ trạng thái của hắn là gì.
Nhị hoàng tử thầm thở dài một hơi, nói với Chu Hoài Sơn: "Ngươi hiểu lầm rồi, bản hoàng tử cũng không phải là muốn làm chủ cho ai, chỉ là nghe nói bên này huyên náo, động tĩnh có chút lớn, mọi người đều là đồng liêu, ta cũng không muốn náo ra cục diện gì khó thu thập."
Ngừng lời một lát, nhị hoàng tử nói tiếp: "Ngươi muốn như thế nào?"
Chu Hoài Sơn liền đáp: "Ta muốn một nửa phía Đông phủ Đại Lý Tự khanh."
Trầm Hạt đột nhiên giương mắt nhìn Chu Hoài Sơn, giật nảy mình. Phản ứng này của hắn khiến nhị hoàng tử lập tức ý thức được nửa phía đông phủ này không bình thường.
Chu Hoài Sơn cười lạnh, nói thẳng: "Nửa phía đông, trước kia có một hoa viên, là Trầm Hạt xây cho Hoàng Thần, về sau Hoàng Thần chết, hoa viên kia bị Hoàng thị làm chủ, đổi thành sân khấu kịch. Hoàng thị hại chết Hoàng Thần, lại ngày ngày cho người hát hí khúc ngay trong hoan viên mà Hoàng Thần thích nhất, ý tưởng này cũng đủ ác độc."
Phương trượng chùa Đại Phật lập tức bổ sung thêm một câu: "Khó trách khó trách, ta đã nói rồi mà, tại sao trng phủ vẫn luôn dày đặc oán khí, vong hồn không tiêu tan."
Nhị hoàng tử.. Ông thật sự muốn đổi nghề làm đạo sĩ sao?
Tức giận trừng phương trượng một cái, nhị hoàng tử liền nói với Chu Hoài Sơn: "Vì sao ngươi lại muốn nửa phía đông phủ?"
"Khi còn sống, Hoàng Thần bị trượng phu cùng muội muội của mình giày vò, chẳng lẽ chết rồi cũng không xứng có được thanh tịnh sao? Cho ta nửa phía đông phủ cũng coi như là triệt để ngăn cách với phủ đệ Đại Lý Tự khanh."
Trầm Hạt khàn giọng hỏi: "Không phải chính ngươi nói, chuyện nhà ta ngươi sẽ không tham dự, ngươi chỉ muốn đòi công đạo cho khuê nữ của mình thôi sao?"
Chu Hoài Sơn liền bật cười: "Chẳng lẽ khuê nữ của ta vô duyên vô cớ giống như đúc với Hoàng Thần sao? Ngươi là thật sự ngu xuẩn hay là giả vờ ngu xuẩn thế! Ngươi cho rằng tại sao Hoàng thị lại muốn nghĩ hết biện pháp hại chết khuê nữ ta?"
Trầm Hạt chỉ cảm thấy có một luồng hơi lạnh vọt thẳng từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.
Chu Hoài Sơn xua tay, tiếp lời: "Không nói nhảm với ngươi nữa, dù sao vẫn là câu nói ấy, ta muốn một nửa phía đông phủ. Cho ta, chuyện hôm nay, liền xem như hoàn toàn kết thúc."
"Không phải ngươi nói là mình thiếu không phải bạc sao? 50 vạn lượng cũng không thể xoa dịu cơn tức giận bất bình trong lòng ngươi, thế nửa cái nhà là được rồi à?" Lời này của nhị hoàng tử mang theo sự mỉa mai rõ ràng.
Chu Hoài Sơn nhân tiện nói: "Bằng không, Nhị điện hạ ngài cho ta một phương pháp tốt hơn đi! Chỉ cần không phải một lời xin lỗi phù phiếm vô nghĩa là được! Thứ đồ chơi này ta cũng không hiếm lạ."
Nhị hoàng tử lập tức nghẹn một hơi. Loại chuyện này còn có thể có biện pháp nào tốt nữa!
Chu Hoài Sơn nhìn chằm chằm nhị hoàng tử không chớp mắt: "Vậy ta không muốn nhà nữa."
Nhị hoàng tử nheo mắt kinh ngạc nhìn về phía Chu Hoài Sơn. Cái gì?
Chu Hoài Sơn kiên định nói tiếp: "Ta cảm thấy Nhị điện hạ nói rất đúng, ta không muốn nhà. Các ngươi nghĩ một cách đền bù khác đi! Chỉ cần đồng giá là được!"
Nói xong, Chu Hoài Sơn quay đầu ngồi xuống. Hai mắt nhìn chằm chằm nhị hoàng tử, chờ ý kiến của hắn. Vương Cẩn cũng nhìn trừng trùng Nhị Hoàng Tử, chờ ý kiến +1.
Ánh mắt Mây Khánh Bá sáng quắc: Chờ ý kiến +1
Ánh mắt Khánh Dương Hầu sốt ruột: Chờ ý kiến +1
* * *
Phương trượng chùa Đại Phật nắm chuỗi phật châu, A Di Đà Phật. Chờ ý kiến +1
Từ Ninh Viễn siết tay ken két: Chờ ý kiến +1
Một đám người gắt gao nhìn chằm chằm nhị hoàng tử, ý tứ ánh mắt cực kì hiển hách: Không cho nhà, vậy thì cho cái gì!
Khóe miệng Nhị hoàng tử lập tức co giật liên hồi. Con mẹ nó! Hắn không nên nói câu kia! Bây giờ thì tốt rồi, hắn hình như còn phải cầu xin Chu Hoài Sơn thu nhà a.
Lật Đức Hầu lau nước bọt bên khóe miệng, liếc nhìn Nhị Hoàng Tử hô: "Nhanh, ta đói!"
Nói đến là lẽ thẳng khí hùng, tựa như đang giáo huấn cháu mình vậy. Nhị hoàng tử tức giận đến huyệt Thái Dương giật lên thình thịch, nhưng lại không có cách nào tính toán với lão hồ đồ này. Chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Trầm Hạt. Hết lần này tới lần khác Trầm Hạt ngơ ngơ ngác ngác không biết là đang suy nghĩ cái gì. Hắn chỉ có thể dùng bả vai khẽ đẩy Trầm Hạt.
Trầm Hạt giật mình hoàn hồn, ánh mắt dần dần tập trung, nhìn Nhị Hoàng Tử nói: "Thần đều nghe theo điện hạ."
Nhị hoàng tử.. Phóng cái rắm vào mặt mẹ ngươi! Nghe ta làm cái gì, ta cũng không làm chuyện gì thương thiên hại lý! Hơn nữa, ngươi vẫn một mực làm việc cho phe Trấn Quốc Công đấy! Lão tử cũng bởi vì coi trọng khuê nữ của ngươi mới miễn cưỡng để ý tới ngươi!
Nhị hoàng tử run rẩy hít vào một hơi, đè nén cơn tức trong đầu, quay sang nói với Chu Hoài Sơn: "Vậy thì ngươi vẫn lấy nhà đi, dù sao, đây cũng là thứ ngươi muốn nhất."
Chu Hoài Sơn lập tức khoát tay, đáp: "Không không không, đây không phải là thứ ta muốn nhất, ta muốn nhất chính là thứ Nhị điện hạ ngài cho kìa."
Nhị hoàng tử.. Mẹ nó! Ngươi chính là cố ý!
Chu Hoài Sơn Nhất nhíu mày. Không sai! Đừng có tranh cao thấp với Hoài Sơn ta, ác giả ác báo. Cứ đợi đấy, tới một người ta đây sẽ tính toán một người!
"Phương trượng nói, trong viện tử này, oán linh không tiêu tan, hai nơi tách ra cũng tốt, lấy nhà đi." Nhị hoàng tử nhức đầu đáp, nói xong, nhấc chân liền đi ra ngoài, chỉ sợ bản thân mà đi chậm một chút sẽ lại phải đấu thêm mấy hiệp với Chu Hoài Sơn. Mẹ nó! Hắn không nên tới đây! Có điều dù tới hay không, thì kết quả cũng chỉ có một, lại còn chuốc tức giận vào người!
Nhị hoàng tử bỏ lại một câu, sải bước, hốt hoảng cướp đường rời đi. Nhưng mà, Chu Hoài Sơn tựa hồ đã sớm đoán được nhị hoàng tử muốn đi, nhanh chóng đứng dậy chạy tới, kéo lấy ống tay áo của nhị hoàng tử.
"Điện hạ."
Nhị hoàng tử..
"Sao thế?"
"Điện hạ nếu đã quản, vậy thì tiễn Phật tiễn đến Tây phương luôn đi, miễn cho ngài vừa đi, Trầm Hạt lại đổi ý, thảo dân cầm được khế đất mới có thể an tâm."
Chu Hoài Sơn dùng vẻ mặt chất phác đàng hoàng, tội nghiệp nhìn nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử hít sâu một hơi, muốn giật ống tay áo của mình ra khỏi bàn tay của Chu Hoài Sơn nói: "Sẽ không!"
Chu Hoài Sơn gắt gao nắm chặt không thả: "Nhưng thảo dân nhìn Trầm Hạt này, không giống là người rộng rãi đâu."
Nhị hoàng tử nhìn về phía Trầm Hạt, Trầm Hạt ngơ ngơ ngác ngác đứng ở đó, không biết lại đang suy nghĩ cái gì. Những lời Chu Hoài Sơn nói hôm nay, đã kích thích hắn rất lớn.
Nhị hoàng tử thầm thở dài một hơi, nói: "Tòa nhà này chia làm hai, sang tên khế đất cần hộ bộ làm một bộ khế đất mới."
Chu Hoài Sơn liền nói: "Thảo dân đã phái người đi mời Hộ Bộ Thượng Thư rồi, hẳn là sẽ lập tức tới ngay."
Nhị Hoàng Tử nhíu mày, cười lạnh hỏi: "Hộ Bộ Thượng Thư mà ngươi cũng mời đến được sao?"
Dứt lời, nhìn lướt qua những người khác trong phòng. Ánh mắt phức tạp, ý vị thâm trường.
Chu Hoài Sơn cười vô hại: "Không phải là ta lấy danh nghĩa của ngài đi mời sao!"