Phương trượng chùa Đại Phật nắm chuỗi phật châu trong tay: "A Di Đà Phật, còn ta +1"
Mây Khánh Bá quay đầu trừng mắt liếc ông ta, quát: "Phá hỏng đội hình."
Phương trượng chùa Đại Phật áy náy nở nụ cười, đáp: "Là lỗi của ta."
Từ Ninh Viễn siết tay ken két nói: "Còn ta +1"
Trầm Hạt chỉ cảm thấy mình bị những mấy cái + 1 này làm cho hoa mắt chóng mặt, mà những lời kia của Chu Hoài Sơn lại càng làm cho hắn hãi hùng khiếp vía.
Hắn mở to hai mắt nhìn Chu Hoài Sơn, cả người không nhịn được mà phát run: "Ngươi nói cái gì?"
Chu Hoài Sơn nhíu mày: "Không phải chứ, ngươi thật sự không biết Hoàng Thần chết thế nào sao? Xì, ta còn tưởng rằng, ngươi thật sự coi trọng em vợ của mình, muốn ngủ với cô ta, cho nên mới ngầm chấp thuận cho mẹ cùng vợ bé của mình hại chết Hoàng Thần. Không ngờ, ngươi lại ngu xuẩn như vậy."
Lão phu nhân ngồi ở chỗ chủ vị, cuối cùng không nhịn được nữa mà phun ra một ngụm máu tươi.
"Chu Hoài Sơn, ngươi ngậm máu phun người!"
Vương Cẩn quay đầu nhìn về phía lão phu nhân, hung ác nói: "Rõ ràng là miệng bà toàn máu kìa!"
Lão phu nhân chỉ nhìn chằm chằm Chu Hoài Sơn, nói: "Ngươi cho là phủ thượng của chúng ta dễ ức hiếp.."
Chu Hoài Sơn xua tay, quay đầu chán ghét nhìn về phía lão phu nhân.
"Những chuyện bà đã làm là việc nhà của phủ các người, ta đã nói là ta không tham dự, hôm nay ta đến là để đòi công đạo cho khuê nữ nhà ta. Nếu bà cứ muốn cưỡng ép bắt ta tham dự, vậy ta đây người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ta sẽ ra thêm một cái giá khác. Đến lúc đó, cũng không còn là nửa cái nhà nữa đâu. Bà đã làm những chuyện gì thì trong lòng bà rõ nhất, đừng để đến lúc đó tuổi cao mà còn mất mặt xấu hổ. Ngược lại, nếu ta đã dám nói thì ta có chứng cứ, bà nghĩ cho kĩ đi!"
Lão phu nhân bị những lời này của Chu Hoài Sơn kích thích, gào lên một tiếng, chỉ thấy hai mắt tối sầm lại, ngất xỉu tại chỗ. Dọa cho Trầm Hạt lập tức tiến lên.
Chu Hoài Sơn mỉa mai nói: "Xì! Hoàng Thần là người duy nhất trong lòng ngươi, vậy mà nàng chết không thấy ngươi vội vã đi tìm, người hại chết nàng ngất xỉu, ngươi thế mà lại gấp gáp như vậy? Thật đúng là thần tiên quyến lữ!"
Trầm Hạt không biết là tức giận hay là kinh hãi, cả người run lên bần bật. Bàn tay đã vươn về phía lão phu nhân, cứ như vậy dừng khựng giữa không trung sau câu nói của Chu Hoài Sơn.
Ma ma thiếp thân của lão phu nhân nhanh chóng thúc giục nói: "Đại nhân, thân thể của lão phu nhân không chịu được kích thích như vậy đâu."
Trầm Hạt quay đầu nhìn bà ta.
Chu Hoài Sơn liền sâu xa nói: "Cái chết năm đó của Hoàng Thần, cũng không phải một người hai người có thể làm ra được, độc này phải bị hạ vào thức ăn, sau đó lại bị nàng ăn vào bụng, như vậy nó phải đi qua tay bao nhiêu người chứ!"
Ma ma kia bắt đầu run rẩy bất an, không dám nhìn Chu Hoài Sơn, chỉ khóc lóc thúc giục Trầm Hạt: "Đại nhân!"
Trầm Hạt quay đầu nhìn Chu Hoài Sơn. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân. Đám người quay đầu nhìn, chỉ thấy nhị hoàng tử đang được hạ nhân dẫn đi vào.
Mấy vị Hầu gia, Bá gia, Từ Ninh Viễn cùng phương trượng chùa Đại Phật nhao nhao đứng dậy hành lễ vấn an với nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử nhìn lướt qua đám người trong phòng, sau đó trực tiếp đi đến trước mặt Trầm Hạt.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Nhị Hoàng Tử vừa mắt Trầm Minh Châu. Bây giờ chuyện Trầm Minh Châu là nhị hoàng tử phi đã được định xuống, gia sự của Trầm Hạt, hắn không thể mặc kệ.
Hỏi xong, nhị hoàng tử xoay người nhìn đám đông đúng xung quanh, lạnh lùng hừ một tiếng, trầm giọng hỏi: "Các ngươi đây là muốn làm cái gì? Kéo bè kéo lũ đánh nhau sao?"
Lật Đức Hầu 80 tuổi cứng cổ nhìn Nhị Hoàng Tử đáp: "Hắn khi dễ Sơn ca của ta!"
Trong tràng diện này, cũng chỉ có ông lão này mới có can đảm trực tiếp khiêu chiến hoàng tử thôi. Ai bảo tuổi tác, địa vị của lão nhân gia người ta rất cao kia chứ!
Nhị hoàng tử tức giận hít sâu vào một hơi, không thèm để ý tới Lật Đức Hầu thần chí không rõ, quay sang nhìn phương trượng chùa Đại Phật, hỏi: "Gần đây phương trượng có vẻ càng ngày càng thanh nhàn nhỉ, như thế nào? Là hương hỏa chùa Đại Phật không vượng nữa, hay là ngày mai chùa Đại Phật muốn đổi thành đạo quán?"
Phương trượng chùa Đại Phật không nhanh không chậm chắp tay hành phật lễ, đáp: "A Di Đà Phật, Nhị điện hạ hiểu lầm rồi, hôm nay lão nạp tới, là để siêu độ vong hồn."
Nhị hoàng tử nhíu chặt hàng mày, chờ ông ta bịa đặt tiếp.
Phương trượng chùa Đại Phật cũng rất nghiêm trang bịa đặt: "Trước kia Hoàng Thần chết thảm, vong hồn của nàng vẫn luôn một mực ám lấy tòa phủ đệ này không tiêu tan, lão nạp là cố ý tới để siêu độ vong linh."
Nói xong, ông quả thật lấy từ trong ngực ra một bản vãng sinh chú.
Nhị hoàng tử..
Ánh mắt dừng ở cuốn vãng sinh chú một lát, nói không nên lời mà chuyển mắt nhìn về phía Từ Ninh Viễn.
Từ Ninh Viễn lạnh nhạt nói: "Thần sợ phủ Đại Lý Tự khanh phủ lại thả chó lần nữa, nhiều mạng người như vậy, thần là chủ soái Tây Bắc quân, có trách nhiệm cùng nghĩa vụ bảo hộ mỗi một con dân triều ta."
Nhị hoàng tử trực tiếp bị lời nói hàm hồ này của ông ta chọc cho tức giận đến bật cười.
Từ Ninh Viễn vẫn nghiêm túc nói: "Chẳng lẽ điện hạ không biết, em vợ Trầm Hạt, à, không, hiện tại là phu nhân của hắn, hôm nay định thả chó cắn Chu Thanh? Thuốc bột hấp dẫn chó cũng bị tìm ra tại chỗ đấy."
Điểm này, nhị hoàng tử không có lời nào để nói. Dự định hại người, lại bị người ta bắt được tại trận, thật sự là ngu đến mức cực hạn.
Ánh mắt lạnh lẽo như băng của nhị hoàng tử nhìn về những người khác.
Những người khác..
"Chúng ta không hề thả chó cắn người!"
Nhị hoàng tử..
Hít sâu vào một hơi, nói: "Chuyện này, là Hoàng thị không đúng, nhưng bản hoàng tử cũng biết, Hoàng thị đã bồi thường cho Chu Thanh 50 vạn lượng, Chu Thanh cũng buông lời, việc này liền xem như chấm dứt, tại sao các ngươi còn phải níu lấy không thả."
Chu Hoài Sơn liền cười lạnh, đáp: "Níu lấy không thả? Lời này của điện hạ có chút không ổn đâu, thảo dân chỉ có một khuê nữ duy nhất! Trước đây Chu Thanh xuất các, chỉ riêng rương đồ cưới làm bằng gỗ trinh nam tơ vàng thảo dân đã đặt làm cho nàng 200 cái, đừng nói gì đến đồ cưới đầy ắp bên trong. 50 vạn lượng này thì có là gì! Thảo dân không thiếu tiền, nhưng mà thảo dân không chịu nổi sự kinh hãi như vậy! Hôm nay là do khuê nữ của ta thông minh, phàm là có chút vụng về, vậy thì điện hạ có biết kết quả sẽ là gì không? Ngài đã thấy qua đám chó kia chưa? Toàn bộ đều là liệt khuyển có thể trực tiếp kéo lên chiến trường tham chiến! Hoàng thị chính là muốn mạng của khuê nữ ta! Điểm này, điện hạ không thể phủ nhận a!"
Lời này khiến nhị hoàng tử không gì để nói.
Hắn không nói lời nào, Chu Hoài Sơn lại tiếp tục: "Bà ta ác độc như vậy. Muốn mạng của con gái ta, chẳng lẽ một người làm cha như ta, lại thấy tiền sáng mắt, thấy 50 vạn lượng bạc lập tức cứ thế mà bỏ qua? Vậy ta là loại cha gì! Ta thiếu 50 vạn lượng này sao? Ta thật vất vả mới có một khuê nữ!"
Hai cánh tay đang buông thõng của Vương Cẩn khẽ run lên, tiếp đó bóp chặt thành quyền.
Ngay khi Chu Hoài Sơn nói xong, Vương Cẩn cũng nức nở lên tiếng: "Nếu như hôm nay Hoàng thị được như ý, vậy Sơn ca của ta, sẽ vĩnh viễn là người cô đơn, ngay cả một người thân cũng không có."
Nhị hoàng tử..
Chu Hoài Sơn hít vào một hơi, lại nói: "Mặt khác, những lời khuê nữ của ta nói với Hoàng thị, mặc dù Hoàng thị luôn miệng kêu la rằng mình bị nói xấu, bị hạ nhục, nhưng hôm nay ta đứng ngay đây tuyên bố. Nếu Hoàng thị không phục, thì có thể tiến cung cáo trạng, tam ti hội thẩm ta đều không sợ. Trong tay của ta có chứng cứ, chỉ cần bà ta không sợ phiền phức là được. Ta không có gì để sợ cả."
Nói rồi, Chu Hoài Sơn nhìn chằm chằm Trầm Hạt. Toàn thân Trầm Hạt run bắn lên, suýt nữa đã té ngã.
Chu Hoài Sơn cũng dùng ánh mắt châm chọc nhìn hắn, sau đó chuyển sang nhìn nhị hoàng tử.
"Nhị điện hạ là tới làm chủ cho Trầm Hạt đúng không? Đã như thế, vậy mong Nhị điện hạ làm chủ, thảo dân tôn trọng thân phận của Nhị điện hạ, càng tôn trọng nhân phẩm của ngài. Chỉ cần là ngài mở miệng, lời gì thảo dân cũng đều đồng ý!"
Trên khuôn mặt chất phác trung thực, bây giờ, tràn ngập ủy khuất cùng đau lòng.
Nhị hoàng tử..
Làm chủ gì đó, hắn thật sự là không thể làm nữa. Cái chết của Hoàng Thần, Chu Hoài Sơn nói chắc như đinh đóng cột như vậy, nếu là..