Hắn nói Bạch Linh, xuất thân của nàng còn không trong sạch bằng nàng ấy, ta dựa vào cái gì mà yêu nàng?
"Ta có thể cho hắn cái gì chứ, ta chỉ có cái thân thể này, đủ để hắn dẫm đạp để trèo cao mà thôi."
Nước mưa như trút xuống, dội lạnh trái tim nàng ta.
Khóc mệt rồi, nàng ta ném con d.a.o trong tay xuống đất, vang lên tiếng leng keng.
Bạch Linh bỗng nhiên cười lạnh: "Ta thật ngốc, tại sao ta phải tìm đến cái chết?"
"Đều là bán, ta bán cho hắn chi bằng bán cho người khác, khiến hắn hối hận cả đời."
Nàng ta mặc áo trắng, chân trần, bước vào màn mưa.
Con hẻm nhỏ hun hút, giống như một vực sâu không đáy, không thấy ánh sáng.
Không phải như vậy, không nên như vậy.
Bước sai một bước, không thể bước sai cả đời.
Ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ ràng.
Nhi tử Thượng thư, kỹ nữ thanh lâu, rơi xuống vực sâu, thăng quan tiến chức.
Một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu ta, ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Nếu đây không phải là chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, nếu như ngay từ đầu, Bạch Linh đã là viên gạch lát đường cho Lục lang.
Hai người gặp nhau ở thanh lâu, Bạch Linh cho rằng mình đã gặp được lương nhân, nhưng thực chất đã rơi vào cái bẫy của Lục lang.
Ngày hôm đó trước mặt Trạng nguyên lang, Bạch Linh ngượng ngùng lại dũng cảm dâng lên khế ước bán thân.
Lục lang ngồi trên lưng ngựa, nhìn xuống tấm khế ước kia.
Thứ hắn nhìn thấy không phải là tình yêu của một cô nương chỉ dám đánh cược một lần trong đời, mà là tấm vé thông hành trên con đường danh lợi.
Nàng ta cho rằng hạ thấp bản thân chính là hạ thấp Lục lang.
Nào biết đây cũng là quân cờ cuối cùng của Lục lang.
Nhìn thấy bộ mặt xấu xa ẩn giấu sâu nhất của người từng chung chăn gối, ta không khỏi run rẩy.
Tạ Vô Tướng ôm lấy ta, lần đầu tiên thở dài: "Đó là kẻ tiểu nhân, A Trúc đừng nghĩ đến hắn nữa."
8
Chớp mắt gió bấc đã về.
Lục lang trở về từ phía nam, biết chuyện Bạch Linh quay lại Xuân Phong lâu hành nghề, cũng không có chút gợn sóng nào.
Gần đây bên ngoài không được yên ổn, triều đình ngầm gió nổi sóng dậy, không ít quan lại dâng sớ tố cáo Trương Thượng thư, ngụ ý chuyện đi cứu trợ lũ lụt lần trước có vấn đề.
Nghe nói nhà họ Lục cũng thường xuyên có quan phủ đến đến đi đi.
Nhưng đối với ta và Tạ Vô Tướng, chuyện quan trọng nhất lúc này chính là kết thúc có hậu cho vở kịch《Đăng Nương truyện》.
Y phục lộng lẫy như cẩm tú, Tạ Vô Tướng hóa thành nữ vai, thế mà lại còn nổi bật hơn cả nam trang, khiến ta mấy lần nhìn đến ngây người.
"Đừng có động đậy."
Ta đang vẽ lông mày cho hắn.
Bút vẽ chạm vào khiến hắn ngứa ngáy, liên tục nháy mắt nhìn ta: "Hát hí kịch là chuyện rất ngang trái, nương tử không khuyên ta sao?"
"Cô nương khuê các muốn xuất bản tập thơ, cũng là chuyện rất ngang trái."
Ngày tháng thoáng cái trôi qua, vở kịch《Đăng Nương truyện》sắp kết thúc, ta mới nhận ra đã một năm trôi qua, thời gian dành cho ta và Tạ Vô Tướng, chỉ còn lại hai năm.
Hắn từng nhìn thấy một Thẩm Minh Trúc không ai biết đến ở dưới chân Hạc sơn.
Ta cũng muốn nhìn thấy một Tạ Vô Tướng bị người đời ruồng bỏ.
"Nương tử có biết không, ban đầu ta rất ghét nàng."
"Ta - Tạ Vô Tướng, tự cho mình cao ngạo lập dị, coi thường kẻ phàm phu tục tử trên thế gian này, cũng ghét người cứ sống một cách quy củ, nhàm chán như nàng."
"Cũng giống như trong học đường của Lưu phu tử, đám học trò kia luôn miệng nói muốn nghiên cứu học vấn đến cùng, nhưng thực chất chỉ là muốn có được danh lợi, ta ở cùng bọn họ cảm thấy rất khó chịu, chỉ cảm thấy giả dối đến nực cười."
"Sống trên cõi đời này đối với ta mà nói giống như đeo gông xiềng, bị nhốt trong căn phòng tối tăm, ta chán ghét người đời, cũng chán ghét chính bản thân mình."
"Ngày hôm đó ta xuống Hạc sơn, đang nghĩ xem nên xuất gia, hay là ẩn cư núi rừng, hoặc là tìm một sợi dây treo cổ cho rồi."
"Nhưng ta lại nhìn thấy nàng đứng dưới ánh nắng chói chang, ngồi xổm bên bờ suối làm thơ, những bài thơ kia tuy rằng chẳng ai biết đến, nhưng nàng lại rất trân trọng."
"Ta không có ý nghĩ gì khác, chỉ thấy mặt trời lớn như vậy, nên che dù cho cô nương kia thôi."
Căn phòng tối tăm ngàn năm, được một ngọn nến soi sáng.
"Nương tử, ta có chuyện muốn thẳng thắn với nàng..."
Còn chưa kịp nói, bên ngoài đã giục hắn lên đài.
Ta đứng trong bóng tối nhìn Tạ Vô Tướng.
Lại không ngờ, bị người ta từ phía sau bịt miệng bắt cóc.
Còn chưa kịp kêu lên, sợi dây thô ráp đã siết chặt lấy cổ ta.
Giọng nói khàn đặc của Lục lang vang lên bên tai:
"Minh Trúc, là ta."
Gần đây phải đi phía nam cứu trợ lũ lụt, Trương Thượng thư lại bị điều tra, trong ngoài đều không yên ổn.
Hắn gầy đi rất nhiều, cả người toát ra vẻ u ám như một con rắn độc đói khát: "Ta sống rất mệt mỏi, Minh Trúc. Chúng ta cùng c.h.ế.t đi, được không?"
Lục lang giữ chặt lấy ta, sợi dây ngày càng siết chặt, ta cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra.
Hắn thở dài một hơi, giống như muốn lấy trái tim độc ác kia ra cho ta xem: "Chuyện của Bạch Linh chắc nàng cũng đã nghe nói, nàng nên hiểu rồi chứ. Ta yêu nàng sâu đậm, chưa từng thay lòng."
Nỗi sợ hãi bao trùm lấy ta, trong lúc giãy giụa, ta đã làm đổ bình hoa.