Hắn sẽ viết lời chú thích cho bài thơ của ta, nói muốn tập hợp thành một tập thơ.
Hắn sẽ mặc bộ y phục đỏ rực rỡ nhất, như ngọn lửa nhảy nhót, nhìn thẳng vào mắt ta.
Hắn sẽ vui vẻ chạy vào phòng, khiến rèm châu va chạm vào nhau tạo nên âm thanh leng keng vui tai, bưng đến trước mặt ta món hạt dẻ rang mà ta tiện miệng nhắc tới.
Cho dù hắn có trăm phương ngàn kế lấy lòng, cho dù ta có rung động thế nào.
Ta vẫn luôn cảnh giác, không dám trao trọn con tim.
Ta sợ rất nhiều thứ.
Sợ hắn phụ bạc, sợ hắn đoản mệnh.
Ngay cả A Nha cũng hỏi hắn, gả cho huynh, A Trúc tỷ tỷ mới có thể sống tốt, nhưng mà A Trúc tỷ tỷ lạnh nhạt như vậy, Tạ ca ca sẽ không cảm thấy bất công sao?
Tạ Vô Tướng búng nhẹ lên trán A Nha: "Cho dù không có ta, nương tử nhà ta cũng có thể sống rất tốt, nàng ấy có thể tự nuôi sống bản thân, nàng ấy có thể sống thật xinh đẹp.”
"Hơn nữa, ta muốn đối xử tốt với nàng ấy, liên quan gì đến muội chứ?"
A Nha ghé vào cửa sổ, nháy mắt với ta.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Chớp mắt đã đến lễ Thất tịch.
Hôm nay trời mưa, đoàn hát sắp diễn vở《Lãn sơ trang》.
Ngay cả vở《Đăng Nương truyện》cũng đã hát đến đoạn: Thuyền con lênh đênh trên biển khổ, dã thú bị nhốt trong lồng hối hận cũng đã muộn màng.
Ta cầm kịch bản hỏi Tạ Vô Tướng, hiện giờ Lục lang công thành danh toại, bên cạnh lại có mỹ nhân bầu bạn, vì sao lại là dã thú bị nhốt, vì sao lại là con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển khổ.
Tạ Vô Tướng chỉ lắc đầu, nói đó là thứ không thể nghe được, A Trúc một chữ cũng đừng nghe.
Tháng tám năm nay mưa nhiều, Lưu phu tử thích ở trên núi nghe mưa, ngay cả bài tập cũng ít hơn rất nhiều.
Trong kinh thành không có chuyện gì lớn.
Mấy quận huyện phía nam xảy ra lũ lụt, có Thượng thư đại nhân tiến cử, Thánh thượng bèn phái Lục lang cùng đi cứu nạn.
Lục lang lúc này đây đúng là phong quang vô hạn, những vị Trạng nguyên kia, phần lớn đều phải cố gắng trong triều nhiều năm.
Mà hắn lại có người nâng đỡ, thăng quan tiến chức chỉ là chuyện sớm muộn.
A Nha được rảnh rỗi, thường xuyên đến chỗ ta học chữ.
Hôm nay trời âm u, có vẻ như sắp mưa to.
A Nha vừa khóc vừa chạy đến, cầu xin ta cứu Bạch Linh cô nương.
Lúc ta và Tạ Vô Tướng chạy tới, lại phát hiện nhà họ Lục đã bị người ta vây quanh.
Bạch Linh cô nương tóc tai rối bù, cầm d.a.o kề vào cổ, hai mắt sưng đỏ, nước mắt giàn giụa.
Nàng ta khóc đến mức không nói nên lời.
Lục mẫu mặc y phục lụa là, trên cổ tay đeo chiếc vòng vàng to bằng ngón tay cái, ung dung ngồi giữa đám người hầu, giống như đang xem kịch, vừa xem vừa ăn hạt dưa.
"Ngươi c.h.ế.t đi, giả bộ thanh cao cho ai xem?"
Mọi người khó hiểu, Lục mẫu chỉ vào Bạch Linh, cười lạnh nói: "Con tiện nhân này lừa gạt con trai ta, nói là đã hoàn lương, bây giờ con trai ta không có ở nhà, nó liền đóng cửa nhà, tiếp tục hành nghề cũ."