Đôi bên bàn giao lại gì đó, khoảng mười lăm phút sau, bé được đưa đi, nhưng chưa đưa ra xe thì Lục Thiên Ân nhanh chóng đi ra, nói:"Mau dừng lại cho tôi".
"Thiên Ân?"_Lỗ Y Hân vô cùng kinh ngạc khi thấy anh ở đây. Lần này xem như cô ta chết chắc rồi.
"Cô không có tư cách gọi tên tôi".
Lục Thiên Ân nhìn Lỗ Y Hân lạnh lùng nói, chỉ cần nghe đã thấy lạnh đến thấu xương.
Tên thủ lĩnh thấy anh, liền lấy súng ra, nhắm vào người anh:"Nếu cậu còn lên tiếng tôi liền nổ súng".
"Ha, nếu ông dám giết chết tôi ông cũng không nhận được gì, chỉ khi ông mau giao lại con trau con tôi, tôi sẽ suy nghĩ lại mà tha cho ông".
Cây súng trong tay tên thủ lĩnh như muốn rơi xuống mặt đất vì sợ hãi, nếu như đây là con trai của người đàn ông này vậy anh ta không phải là Lục Thiên Ân hay sao?
"Hừ! Lục Thiên Ân, mày không nhìn lại ở đây có bao nhiêu người, chỉ có một mình mà muốn xong vào hang cọp, ha, cũng gan to quá nhỉ?"_Người đàn ông đặt bé đúng ở gần chiếc xe, giọng nói thất thanh vang lên.
"Đương Điêu, mày ba lần thoát chết khỏi tay tao, vậy mà bây giờ lại dám để cho tao nhìn thấy mày, mày đúng là chán sống rồi".
"Lục Thiên Ân, nếu như có kiếp sau tao nhất định sẽ cho mày giết chết tao, còn bây giờ hãy để tao giúp mày chết".
Người đàn ông chạy nhanh đến,giật cây súng trong tay tên thủ lĩnh, hướng nhắm vào đầu anh, nhưng anh đâu dễ chịu thua như vậy?
Anh chạy nhanh như chớp, nhưng mà họng súng vẫn nhắm vào anh.
Lỗ Tiêu Mạn thấy anh quá nguy hiểm, cô cũng không thể cứ ẩn nấp như vậy, cô phải cứu anh và cứu con.
Nghĩ vậy, Lỗ Tiêu Mạn đứng lên, bước đi đến chỗ bọn chúng, cô trên người không có bất kì thứ gì, nhưng mà ý chí quật cường đã đưa cô đến đây, cô không thể nhìn người nhà của mình phải chết.
"Lỗ Tiêu Mạn, mày cũng ở đây?"_Lỗ Y Hân khi nhìn thấy cô liền nảy sinh sự câm hận.
Lỗ Tiêu Mạn chỉ cười nhẹ, như đang khinh bỉ:"Cô sợ tôi sao?".
- đùng đùng.....
Ngay tại đó, hai tiếng súng liên tiếp vang lên,không hẹn mà nhìn về hướng phát ra tiếng súng, anh không phải kẻ bị bắn, cây súng được hai kẻ giành giật nhau, người đàn ông thuận tay mà bóp còi.
"Thiên Ân, cẩn thận"_Lỗ Tiêu Mạn thấy anh và hắn ta giằng co qua lại không khỏi no nóp lo sợ.
Cô sợ, cây súng đó sẽ bắn vào người anh.
"Anh biết mà, em đi cứu con đi"_Lục Thiên Ân không nhìn cô, nhưng mà âm thanh vô cùng kiên định.
Đến lúc cô vừa chạy đến chỗ con trai thì Lỗ Y Hân đi đến, ôm chặt cô, không cho cô đi:"Tao sẽ giết chết mãy không còn mày Thiên Ân sẽ yêu tao, hahhaha"
"Lỗ Y Hân, cô điên rồi? Mau buông tôi ra".
Lỗ Tiêu Mạn dù có mạnh đến đâu cũng không làm lại người đàn bà hiểm ác này, cô ta quá mạnh tay coi không thể thoát.
Vương Điềm Triết thấy tình thế quá hiểm nguy, bé không lo cho ba mình vù bé biết anh luôn làm được. Chỉ có điều, mẹ bé đang bị người đàn bà đó chế ngự, không được bé phải làm gì đó.
"Mẹ, con đến cứu mẹ".
"ŧıểυ Triết, mau chạy đi con mẹ có thể tự lo cho mình được , mau chạy ea xe của ba đi, ở bên ngoài đó".
Vương Điềm Triết do dự nhưng mà nếu bé càng đến thì chỉ làm mẹ thêm vướng bận, chi nên bé chọn cách chạy đi