Lục Thiên Ân đẩy cô ra, gấp gáp nói:"Mạn, em ra xe đợi anh đi, anh không thể để em gặp nguy hiểm".
"Anh lại muốn đuổi em đi, anh nên nhớ đã là vợ chồng thì nền đồng lòng anh hiểu không? Đừng nói gì nữa, chúng ta mau tìm cách vào trong đi"_Lỗ Tiêu Mạn nói rất kiên định.
Nhiều lần anh khiến cô rất buồn, đã yêu nhau thì nên cùng nhau sinh ra tử.
"Được rồi, anh và em cùng nhau cứu con".
Lục Thiên Ân nắm chặt bàn tay cô, vì anh sợ nếu buông tay cô sẽ biến mất, anh cần cô hơn vần tất cả. Lỗ Tiêu Mạn nhìn anh, chỉ thấy được những giọt mồ hôi lấm tấm trên cổ anh, vì nắng từ trên cao chiếu xuống, mà anh lại không than nãn gì cả.
Lục Thiên Ân lúc này dừng lại, bảo cô ngồi nắp xuống, anh nhìn xung quanh, tìm kiếm xem có vật gì hay không?
Nhìn ra được điều đó, cô bất chợt kéo kéo tay áo của anh.
Lỗ Tiêu Mạn kéo tay áo dài một chút, vươn ra, lau mồ hôi trên trán anh,rồi đến gương mặt đang dần phiếm đỏ lên. Thấy hành động này của cô, anh cảm thấy rất vui. Anh bỗng nhiên bưng mặt cô lên, phủ lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng như gió.
Ngay lúc đó.
"Người đâu?"_một giọng nói rất hung tợn, thoạt nghe đã biết chính là tiếng đàn ông.
Cô và anh đồng loạt nhìn nhau rồi thò đầu vào nhìn bên trong. Cũng may chỗ mà anh và cô ngồi có cỏ, nên chắn đi tầm nhìn của đối phương.
Nhưng anh thì thấy rất rõ, con trai anh bị trói mà vẻ mặt như đang chơi trò chơi vậy?
Quả là con trai của mình, rất có khí phách.
"Đây?"_Lỗ Y Hân chỉ tay vào người bé.
Người đàn ông đi lại, cưng nựng bé, cười ha ha:"Nhìn có vẻ là con nhà giàu đó, nhìn đồ nó mặc đây này, toàn là đồ hiệu".
Vương Điềm Triết khó chịu cau mày, bé ghét người lạ chạm vào mình, lanh lãnh nói:"Này chú, làm ơn bỏ tay ra khỏi người tôi".
"Haha rất bình tĩnh, ta thích cháu rồi đấy cháu bé".
Vương Điềm Triết khinh thường đưa mắt:"Cháu chỉ cần Yên Yên thích cháu mà thôi, vả lại cháu không có sở thích yêu đàn ông".
Lỗ Tiêu Mạn :"......"
Lục Thiên Ân :"thầm khen ngợi con trai".
Lỗ Y Hân :"......"
Tên thủ lĩnh :"Cho bé một like".
Người đàn ông càng ngày thích bé:"Nghe ta hỏi cháu mấy tuổi?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn kia rất thanh thản, hai chân nhịp nhịp có phần đáng yêu:"Chú chỉ cần biết cháu đã đủ tuổi lấy vợ".
"Á, phụt.....cháu đùa vui thật!".
"Ân, em thấy con chúng ta có phần tự luyến, anh thấy vậy không? "_cô kéo áo anh rồi phê bình.
"Đâu có, anh thấy con nói rất đúng, vả lại nó rất giống anh, đàn ông như vậy mới là đàn ông".
"Anh....."
.....
"Chú kia? Chú muốn đem bán cháu sang nước ngoài thật sao?".
"Ừm".
"Vậy sao còn chưa đi, cháu ở đây khó chịu quá, nơi gì mà không có máy lạnh, cũng không có thơm như ở nhà, khó chịu khó chịu quá?".