Lỗ Tiêu Mạn chạy một mạch đến bãi biễn, nhưng trong lúc chạy đến cô cảm thấy rất lạ, cô đã tìm hiểu, bãi biển này đông nhất vẫn là ban đêm, thế sao hôm nay không có một bóng người nhỉ?
Vậy chồng cô, anh ấy bị đem đi đâu rồi?.
Suy nghĩ đầy sợ hãi kia, cô quay người 360° , liên tiếp gọi tên anh:"Ân, anh ở đâu rồi? Anh chết ở cái xó nào rồi hả? Em không cho phép anh bỏ em, còn con nó vẫn còn nhỏ, anh muốn nó có ba mới sao?".
Ngay lúc đó, phía xa xa xuất hiện một luồng sánh chói rọi, cô theo bản năng lấy tay che mắt lại, sau khi thích nghi được mới buông tay ra.
Giờ phút này cô mới nhìn rõ hơn một chút, cô như có ai cuốn hút, bắt buộc đôi chân này phải đi về phía đó.
Không lẽ anh chết ở đó?
Không được, cô phải cứu anh.
Cô dùng tất cả sức lực chạy thật nhanh, nhưng khi vừa đến chỗ thì đôi chân dừng hẳn lại, trước mắt cô là một hình trái tim được làm bằng đèn màu, bảo sao khi nãy rất sáng.
Bên trong trái tim là tên của cô và tên của anh. Được xếp bằng những cánh hoa hồng.
Lỗ Tiêu Mạn vốn nghĩ không biết ai thích thầm cô nhỉ? Còn làm ra cái này.
Ngay sau đó, một hàng người nam có nữ có đi ra, trên tay mỗi người là một hình trái tim được làm bằng tre,có gắn đèn chiếu, và trên mỗi trái là tên cô, phía dưới có chữ 'Anh yêu em'.
Dù cho bây giờ là ban đêm nhưng vì những thứ này làm cho sáng hẳn lên.
"Bát Bát, cậu làm gì ở đây? Không phải cậu có việc bận sao?"_Lỗ Tiêu Mạn thấy cô bạn thân và bạn trai đang đứng ở chánh giữa của những người đó, nhưng hai người không cầm trái tim mà cần hai chiếc nhẫn được để cẩn thận bên trong chiếc hộp màu đỏ.
"Cậu nhìn xem ?"_Bát Bát hất mắt về phía sau cô.
Lỗ Tiêu Mạn quay lại nhìn ngay, đập vào mắt cô là hai cha con Lục Thiên Ân, với hai bộ vest nhỏ và to, hai cha con nhìn giống nhau như đúc, lại còn vuốt tóc nhìn lãng tử vô cùng..
"Thiên Ân, anh chưa chết?"
Lục Thiên Ân mỉm cười nhìn cô, nói nhỏ vào tai Vương Điềm Triết, ngay sau đó cậu bé đi sang chỗ cô:"Mẹ đưa tay ra đi?".
Lỗ Tiêu Mạn xòe bàn tay năm ngón ra.
Lục Thiên Ân chỉ cần một bước đã đứng gần cô, anh đặt tay mình lên tay cô, xoay lại, nắm chặt, cùng cô bước vào trái tim to đó:"Lỗ Tiêu Mạn, anh cho anh hai lựa chọn, một là làm vợ anh, hai là....?"
"Vậy không cần chọn nữa, em chọn cái thứ nhất!".
Ngay lúc này, hơn ai hết chính là cô, cô vừa vui vừa cảm động, thấy anh bình an thì tâm tư của cô cũng nhẹ nhõm.
"Em thật biết chọn đó_"Lục Thiên Ân hôn lên trán cô.
Bát Bát cùng Lục Nha Khắc cầm hai chiếc nhẫn đến.
Anh cầm chiếc nhẫn đeo vào tay cô, cô cũng làm như vậy?
-Bốp bốp bộp bộp.
Tiếng vỗ tay liên tiếp vang lên.
Những tiếng hò reo cũng bắt đầu.
"Hôn đi, hôn đi, hôn đi".
Lục Thiên Ân nhìn họ rồi lại nhìn cô, và vợ yêu bỗng nhiên chủ động hôn anh, hai người trao nhau nụ hôn thật hạnh phúc và lãng mạn ở bờ biển xanh trong, cùng sự chứng kiến của nhiều người.
Lục Nha Khắc lấy tau bịt mắt cháu trai lại:"Con nít không được xem".
Vương Điềm Triết lắc lắc mình nhỏ mập mạp:"Con không phải là con nít, con cũng có thể lấy vợ được rồi".
"Haahhahhaha".
.........
"Cái gì, cầu hôn ở bãi biển sao? Chết tiệt, con tiện nhân đó nó dám không nghe lời mà"_Lỗ Y Hân giận bừng bừng, hại đầu dây bên phải cách xa điện thoại 1m.
"......."
Lỗ Y Hân:"Anh tiếp tục theo dõi cho tôi".
".........".
Lỗ Y Hân:"Cái gì, còn có một đứa bé trông rất giống Thiên Ân sao? Ha, không lẽ là con trai của họ, cúp máy đi".
Lỗ Y Hân nhớ lại vụ bắt cóc, những tên đó đều bị anh biết chết, trước khi chết, họ có nói với cô ta là họ cũng có giữ một đứa bé, chuẩn bị bán sang nước ngoài, nhưng nhiệm vụ không thành ..
Con sao? Tôi sẽ cho cô biết, mất đi thứ quan trọng sẽ như thế nào?