Tầm năm phút sau, cô hình như đã thấy hài lòng cũng chịu ngưng cắn anh, sau đó chạy đi.
Lục Thiên Ân vốn định đuổi theo nhưng mà anh lại nghĩ ra cái gì đó, môi mỏng cong lên,tạo nên nụ cười đẹp.
Anh trở lại nhà tre, lấy điện thoại gọi điện cho ai đó
Chỉ mấy phút sau, có khoảng hai mươi người đàn ông, và mười người phụ nữ đứng nghiêm trang trước mặt anh, anh ngồi với tư thế uy dũng, tay xoay xoay cái điện thoại, không vội lên tiếng :"Tôi gọi mọi người đến đây chính là để giúp tôi làm một việc".
Họ đồng thanh:"Chủ tịch cứ căn dặn, chúng tôi sẽ làm theo".
"Tốt lắm! Hiện tại tôi muốn mọi người ở đây trang trí giúp tôi một buổi cầu hôn thật lãng mạn.
Anh đã từng nói, anh sẽ cho cô một lần câu hôn lãng mạn nhất trong đời.
Họ nghe xong, đưa mắt nhìn nhau.
Một cô gái trong số đó lên tiếng:"Chủ tịch muốn cầu hôn theo cách lãng mạn tại nơi đây sao?"
"Ừm".
"Vậy ngài cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không để ngài thấu vọng".
"Nhớ là buổi cầu hôn phải thật lãng mạn, tôi muốn bà xã của tôi khi nhắc đến sẽ nhớ ".
"Chúng tôi đã hiểu".
Họ bàn bạc một chút rồi đi chuẩn bị. Cả gian nhà giờ chỉ còn mình anh với cây với hoa, anh cười.
.........
"Chồng cậu lại đi đâu nữa rồi?"_Bát Bát tắm biển đã xong, giờ đến tắm nắng, cô thì nằm bên tắm nắng bên cạnh từ nãy giờ.
"Không biết? Mặc kệ anh ấy đi, đừng nhắc đến nữa"_có vẻ như cô đang ngủ, nhưng khi nghe đến chồng thì cô nhanh miệng đáp.
Bát Bát nhìn sang Lục Nha Khắc, nhún vai:"Anh họ của anh cũng lạ thật! Bỏ vợ ở đây một mình cũng không thèm quan tâm".
Ngay lúc đó, tiếng điện thoại gọi đến, Lục Nha Khắc đứng dậy, đi ra một chỗ khác:"Alo, anh họ".
Lục Thiên Ân:"Anh cần cậu giúp một việc, đến chỗ anh đi?".
"Được em đến ngay".
Lục Nha Khắc nhắn tin cho Bát Bát rồi đi khỏi.
Khi nhận được tin nhắn, Bát Bát đọc xong rồi nằm xuống tắm.
...........
Đến tối, Lỗ Tiêu Mạn cùng Bát Bát đi tìm gì đó ăn, bởi hai chàng trai kia dường như mất tích không thấy đến mặt mũi.
Lỗ Tiêu Mạn ấm ức lắm, lúc cô cắn anh, rồi bỏ đi, cô còn nhầm tưởng anh sẽ đuổi theo ai ngờ , anh chẳng những không đuổi theo còn biến mất.
"Ăn từ từ thôi, coi chừng mắc nghẹn bây giờ"_Bát Bát nhìn cô ăn mà thấy sợ, cô nãy giờ ăn hơn mười đĩa bò bít tết rồi. Vậy mà bụng vẫn còn chứa nổi thức ăn.
Lỗ Tiêu Mạn ngậm một họng thức ăn:"Mình phải ăn, ăn cho bỏ tức, đâm chết mi, tên khốn dám bỏ mặc ta".
Cái nĩa nhọn bị cử động tay của cô đâm xuống miếng thịt bò dày thịt, không thương tiếc.
Nhìn cảng này, Bát Bát lại tưởng tượng ra nếu như anh là miếng thịt bò đó chắc chắc đã toàn thay với cô rồi...
Đang ăn, thì có người gọi cho Bát Bát.
"Alo, Nha Khắc, anh đi đâu vậy? Chiều giờ em điện cho anh mãi mà anh không bắt máy, anh biết em lo lắng lắm không? Hả, đi đâu? Được được em đến ngay".
Bát Bát tắt máy, rồi nói:"Mạn, mình đi ra ngoài một lát, cậu cứ ăn đi, lát mình sẽ quay lại"
"Đến cậu cũng muốn bỏ mình"_Lỗ Tiêu Mạn vừa nói vừa rưng rưng nước mắt.
"Không có, mình thật sự có việc mà".
"Được rồi, cậu đi đi, nhớ là quay lại sớm đó?".
"Ừm".
Bát Bát vừa đi khỏi, thì có một cô nhân viên đi đến chỗ cô, có vẻ hốt hoảng nói:"Chị ơi, xin hỏi chị có phải là vợ của Ân thiếu gia không ạ?".
Nghe thấy tên anh, cô tức càng thêm tức, chối bỏ :"Không phải, too vẫn còn độc thân".
Cô nhân viên vẫn không từ bỏ nói thêm:"Thật ra, lúc nãy có người báo lại với em là Ân thiếu gia bị chết đuối, nếu như chị không phải là vợ của ngài ấy thì thôi vậy?".
Lỗ Tiêu Mạn đang ăn, nghe khẩu hình miệng phát ra từ 'chết' thì cô hoàn toàn run rẩy:"Cô, cô nói cái gì?".
"Ân thiếu gia chết đuối, hiện tại đang cần người nhà đến nhận xác".
Lỗ Tiêu Mạn đứng bậc dậy:"Anh ấy đang ở đâu? Mau nói đi?".
"Ở ở ngoài bãi biển"_Cô nhân viên nói nhanh.
Cô rất nhanh chạy đi.
Ngay sau đó, cô nhân viên lấy điện thoại báo cáo:"Chủ tịch, nhiệm vụ hoàn thành".