Buổi sáng thức dậy là muốn hôn môi, trên mũi người đàn ông đeo thêm cặp kính, hôn môi cô gái đang trần truồng đến thở dốc.
Cô nức nở vặn eo, dùng ánh mắt mong đợi nhìn Tiết Kiệu.
Tiết Kiệu lấy công văn từ bên trong túi tài liệu ra đưa cho cô, cô nhanh chóng mở ra xem, đôi gò bồng đảo bị cắn mυ"ŧ, hôn môi đến rối hết cả lên, bầu vυ" trắng nõn dập dờn lên xuống.
Quả thật Quách Diệp chưa từng làm qua loại chuyện như thế, suy cho cùng thì ảnh hưởng không tốt, quả thật cũng xem như một bài học nhớ đời. Lãnh đa͙σ phía trên coi như vì mặt mũi Tiết Kiệu mà nhẹ nhàng buông tha chuyện này, cuối cùng còn phải thông báo lên cục, trực tiếp phê bình một lần. Quách Diệp sĩ diện, tuy kết quả như thế cũng xem như đã giơ cao đánh khẽ, nhưng rốt cuộc vẫn khiến cho bà thấy khó chịu vài ngày.
Nhưng Chu Từ cũng không phải người không biết tốt xấu. Cô bỏ tài liệu kia vào trong túi hồ sơ, lại một lần nữa dùng đôi mắt ướt át của trẻ vị thành niên nhìn Tiết Kiệu, nhẹ nhàng mềm mại nói cảm ơn thầy.
Hình như cô tự cho rằng đã nắm được điểm yếu và sự uy hiếp của anh, cảm thấy nếu như cô ngoan một chút, thì anh có thể thương xót yêu chiều cô gái ngoan ngoãn phục tùng này.
Nhưng phía sau người đàn ông ăn mặc âu phục thẳng thớm, đẹp đẽ kia là một linh hồn mặt người dạ thú.
Anh kéo nơ áo ra, cúi đầu cắn lấy môi cô, kính mắt lạnh như băng chạm vào mũi cô, cảm giác môi lưỡi giao nhau vô cùng đau rát. Mắt cô đỏ lên, nắm lấy khăn trải giường suýt nữa thì quỳ xuống, nửa người trên theo bản năng lùi ngược về sau, bả vai bọc lấy chăn ngã xuống, trượt xuống khỏi cơ thể trần truồng trắng nõn của cô gái nhỏ.
Trong chuyện mây mưa Tiết Kiệu không hề dịu dàng, huống hồ đêm qua cô còn đón ý hùa theo anh, đầu vυ" bị cắn đến thâm và sưng lên, trên eo thon của cô còn in hằn hai dấu tay, phía dưới bắp đùi đều là dấu cắn và dấu hôn. Trên âʍ ɦộ có viết mấy chữ hỗn loạn không rõ ràng, viết đầy bằng các loại bút màu, ở giữa có hai chữ đỏ tươi, viết là “lẳng lơ”.
Hai huyệt trước sau đều bị làm đến triệt để, nộn thịt non mềm đỏ cả lên, chạm nhẹ một cái đã run lên.
Anh đặt cô xuống giường hôn môi, rồi hơi đưa mặt ra một chút, ý bảo cô giúp mình tháo mắt kính ra, nước mắt cô chảy xuống thay anh lấy kính. Sau đó anh lại mạnh mẽ hôn xuống, mυ"ŧ lấy đôi môi cô nhẹ nhàng vang lên tiếng nước, giống như muốn phá cả lớp da. Anh cúi đầu hôn xuống xương quai xanh của cô, hôn cô gái nhỏ đến cong cả lưng lên, cổ tay chuyển động lung tung bị đặt hai bên sườn, cô nũng nịu nhát gan kêu một tiếng thầy ơi, ngay sau đó bên tai lại nghe thấy tiếng răng rắc.
Trên môi Tiết Kiệu mang theo chút ý cười, nhìn sợi dây xích dài nhỏ trên tay cô, không biết anh từ đâu lấy ra được một bộ còng tay, rất chính xác mà khóa cô lại trên giường, hai tay đều bị trói lại, khiến cô buộc phải ôm lấy anh. Anh hôn từ trên xuống dưới, cuối cùng lại nhẹ nhàng hôn xuống chữ “lẳng lơ.”
Thân thể cô bị trói lại nên hơi nâng lên một chút, nửa thân dưới nâng lên lại hạ xuống, đôi mắt xinh xắn hồng hồng nhìn chằm chằm anh, đương nhiên không đoán ra được anh sẽ làm gì.
Khóe miệng người đàn ông cong lên, nắm lấy cẳng chân thon gầy của cô, mắt cá chân và vòng tay bằng bạc lóe lên, kéo cô thành hình chữ đại – hình người nằm dang hai tay hai chân. Cô khẽ run lên, lại bị anh hôn trên mí mắt: “Cô gái ngoan.”
Anh nhẹ nhàng nói xong, rồi xoay mông cô lại.
“Thầy… Thầy ơi.”
Sau khi thị giác bị che lại, các giác quan còn lại cảm nhận rõ ràng hơn, Chu Từ cảm nhận được tay người đàn ông vuốt ve huyệt non mềm của cô, đẩy nơi non mềm ấy ra, nhét vào đấy một cái trứng rung.
Anh vỗ vỗ lên bụng cô, lại nói: “Cô gái ngoan – tôi ra ngoài ăn cơm với người ta, em ở nhà phải ngoan, không được lẳng lơ câu dẫn người khác đấy.”
Cô gần như là khóc lóc thét lên, lắc đầu tỏ ý không muốn, trứng rung phía dưới lại bắt đầu run lên kịch liệt, làm nửa người dưới của cô đều run lên.
Người đàn ông cẩn thận đắp chăn lên cho cô, tàn nhẫn lạnh lẽo mà hôn xuống trán cô: “Một lát nữa sẽ có người đến nhà, nếu em kêu quá lớn nói không chừng sẽ bị người khác nghe thấy đấy, đến lúc đó người kia sẽ lên nhìn, thấy được dáng vẻ lẳng lơ này của em. Em đoán xem, em có thể bị người đàn ông xa lạ chơi không?”