Cô gái mê man, mềm mại như bèo, tứ chi quấn lấy anh vì mệt mỏi cùng cực, cô cố hết sức muốn chạy trốn nhưng không cưỡng lại được mà đến gần.
Tắm được một nửa, điện thoại di động của anh chợt rung lên. Anh lấy tới, vẻ mặt hơi lơ đãng, một tay nhẹ xoa bọt trên mông cô gái, tay khác bấm loa ngoài.
Âm thanh bên kia điện thoại vang lên, nói vài ba câu, vẻ mặt anh hơi phai nhạt, anh liếc sang cô gái đang nức nở rêи ɾỉ vặn vẹo mông nhỏ uốn éo hướng về phía anh.
Cô quỳ gối trong bồn tắm, sống lưng uốn cong tuyệt đẹp, bầu ngực bị tàn phá ngổn ngang đang rung động loạn xạ.
Động tác tay của Tiết Kiệu dừng lại, tắt loa ngoài rồi áp điện thoại vào tai, cùi chỏ chống lên đầu gối, anh đứt quãng đáp lời: “Tôi biết rồi, tôi sẽ qua xem thử.”
Cô tỏ ra bối rối, ngón tay anh đặt lên hạt môi đã bị mυ"ŧ hôn khẽ sưng đỏ lên của cô, khiến khuôn mặt thanh tú hiện lên đôi phần quyến rũ.
Cô hơi hé miệng, rất ngoan ngoãn ngậm lấy đầu ngón tay anh, đầu lưỡi cẩn thận liếʍ lấy ngón tay, chép miệng tạo nên tiếng nước nho nhỏ, sống lưng nhẹ nhàng phập phồng, đôi gò bồng rung lên như lò vi sóng và đôi mắt vẫn còn trong veo.
Anh đưa tay vớt người ra khỏi mặt nước. Toàn thân cô là nước, chân quấn lên eo anh một cách tự nhiên, bầu ngực nhẹ nhàng cọ xát trước ngực anh, nụ hoa bị kẹp chặt khẽ thay đổi hình dạng, màu sắc đậm hơn, một khắc cũng không chậm lại, dường như chúng còn hơi ưỡn lên ngạo nghễ và chà xát anh một cách đáng yêu.
“Thầy lại muốn chơi đồ chơi nhỏ ạ?”
Cô ngoan ngoãn sợ hãi đặt câu hỏi.
Đây là lần thứ mấy anh hành hạ cô rồi?
Tiết Kiệu có hơi không dứt ra được, rốt cuộc cô gái đã biết ngoan ngoãn, không giãy dụa nữa, phục tùng như vũng nước, âm điệu trầm thấp mềm mại, âm cuối uyển chuyển và có chút quyến rũ.
Tiết Kiệu lau khô người và sấy tóc cho cô.
Cô xoạc chân ra, ngón tay mở miệng huyệt cho anh.
Bên trong là màu đỏ tươi, thịt non bị làm đến mức nhảy ra, khúc xạ một ít dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt lóng lánh.
Tiết Kiệu nhìn sang, ngón tay mở âm môi, hung tợn kéo âm đế đã nhức mỏi của cô ra ngoài: “Ở đây ngoan ngoãn đợi tôi.”
Cô gái ngẩn người, ngón tay thon dài níu lấy drap giường trông cực kì đáng thương: “Em, em không được về nhà sao?”
Tiết Kiệu cười khẩy, vô cùng khinh miệt.
“Không phải nói là đồ chơi à? Đồ chơi không nên được cất trong tủ đầu giường sao? Sao lại còn muốn về nhà?”
Cô run rẩy nhìn anh, đuôi mắt đỏ lên.
Anh nắm cằm cô, cúi đầu hôn cô thật mạnh. Chu Từ vừa khóc, vừa đáng thương hé miệng mời anh vào đánh giá tư vị của mình, đầu lưỡi mịn màng thảm thương và đáng yêu đang cẩn thận chạm vào anh từng chút một, nước mắt rơi xuống có vị vừa đắng vừa mặn.
Anh buông cô ra, vuốt gọn mái tóc dài rối tung của cô như phần thưởng rồi đưa điện thoại di động cho cô xem.
Chu Từ bật màn hình, vừa nhìn thấy đã hét lên một tiếng: “Mẹ...”
Trong đó là Quách Diệp.
Bà bị người ta tố cáo, rằng thân là nhân viên chính phủ lại dám nhận hối lộ, giúp đỡ những xí nghiệp vừa và nhỏ trong thành phố trốn thuế lậu.
Đây quả thật là đầm rồng hang hổ với Chu Từ, cô biết dù sau lưng Quách Diệp làm một số việc để kiếm thêm tiền nhưng bà không phải là người sẽ làm ra loại chuyện thế này.
“Bây giờ mẹ em...”
Mắt Chu Từ đỏ hoe, còn Tiết Kiệu đã mặc xong quần áo. Thật ra anh là thiên chi kiêu tử, của cải phong phú, ngày thường cũng cực kì trong sạch: “Bị gọi đi thẩm vấn rồi, có lẽ hai ba ngày không về nhà được, về lý do tại sao không cho em về —— là bị cha dượng của em đích danh tố cáo.”
Sắc mặt Chu Từ trắng bệch, nhớ tới trận cãi vã kịch liệt ở bên kia vách cửa đêm đó.
“Thầy ơi… thầy, mẹ em, mẹ em...”
Anh sờ đầu cô thật dịu dàng: “Tôi biết rồi, bây giờ tôi chuẩn bị ra ngoài —— Nếu em cảm thấy mẹ em chờ được thì tôi không ngại em lại quấn lấy tôi, muốn tôi đè em lên giường làm thêm một hiệp —— chúng ta chưa từng làʍ t̠ìиɦ trên giường phải không?”
Giọng anh trầm thấp, bóp nhéo cằm cô, buộc cô ngẩng đầu lên.
“Chu Từ, tôi dặn dò em một lần cuối cùng, ngoan ngoãn đợi, đừng chạy lung tung, đừng gây thêm phiền phức cho tôi, không thì...”
Anh cười hết sức ấm áp, khoé môi nhếch lên tạo thành một đường vòng cung hung ác đầy đe doạ.
Chu Từ không phải kẻ ngốc, ngồi đây có thể đoán thân phận không phú thì quý của anh. Anh chịu đồng ý cứu Quách Diệp, vậy cô phải lập tức thật ngoan ngoãn, thậm chí còn thuận theo nâng bộ ngực lên.
“Không chạy lung tung, không chạy lung tung đâu ạ. Đồ chơi sẽ ở đây, ngoan ngoãn, chờ thầy về, ngoan ngoãn lần lượt chơi.”