Lúc Chu Từ còn rất nhỏ, đã từng muốn được học đàn dương cầm, nhưng mơ ước này của cô lại bị chết trong tay ba cô.
Quách Diệp tích góp tiền của gần nửa năm, ngày đưa con gái đi chọn đàn dương cầm thì lại bị người đàn ông đó đập đến rách cả da đầu, số tiền vốn dĩ dành mua những phím dương cầm đen trắng lại phải dùng để đi bệnh viện.
Sau đó, Chu Từ không bao giờ nhắc đến đàn dương cầm nữa.
Giống như giấc mộng sóng to gió lớn của thời thơ ấu chưa từng xuất hiện trong đầu cô.
Ngoài giờ học lớp năng khiếu, cô cũng chưa từng một lần dùng tay chạm qua phím đàn.
Người đàn ông tách chiếc mông căng tròn của cô ra, ngón tay moi móc bên trong cúc huyệt nghe tiếng róc rách, rồi tiến lại gần hoa huyệt, khuấy đảo ở bên trong không chút kiêng dè.
Cô chịu không được mà hét lớn, lại bị anh hưng dữ đánh hai cái lên mông.
Ngay sau đó, một dị vật lạnh như băng không chút lưu tình nào mà xâm nhập thẳng vào cúc huyệt của cô.
Cô gái hoảng loạn cuộn chân lại, di chuyển có chừng mực trên mấy phím đàn, làm phát ra những tiếng đàn trong trẻo. Người đàn ông dường như bị chọc cười, xoay ngược người cô lại, muốn cô ngồi lên trên phím đàn.
Người đàn ông thì vô cùng chuyên tâm kẹp lấy đầu vυ" của cô, chỗ đó bị anh chơi đã chuyển thành màu đỏ đậm, bị kẹp đến bẹp dúm. Anh đưa tay kéo ra, bầu vυ" bị kéo đến không còn hình dạng cũ.
Cô khóc lóc, la hét nức nở, kêu rên lung tung.
Mắt người đàn ông rũ xuống, đưa tay lên bóp môi âʍ ɦộ, lại nhéo lấy âm vật cứng cứng trong tay, nghiền ép qua lại: “Lần trước chưa cho em kẹp ở trong này, thật đáng tiếc, bây giờ bổ sung vào, rất tốt phải không?”
Giọng anh dịu dàng, khuôn mặt gian xảo như một con rắn trong đêm tối, cô liều chết lắc lắc đầu, dây cung dưới thân phát ra âm thanh tuyệt vọng. Người đàn ông đang vân vê cây kẹp đáng sợ trong tay, mịn màng và xinh đẹp, thậm chí còn có ngọc trai gắn ở phía đuôi.
Người đàn ông dỗ dành cô: “Thầy còn muốn chơi em, hay là vẫn nên chơi xong rồi bắn hẳn vào nhỉ - em có muốn mang thai không?”
Cô gái khóc lóc la lên: “Xin thầy, thầy à, đừng, em không muốn có đứa nhỏ, đừng mà…”
Cô kẹp chặt chân không thể rút lui được, lùi mình mà giãy dụa, nút nhét ở cúc huyệt hơi trơn tuột, lại bị người đàn ông hung hăng nhét vào, sức lực vô cùng lớn, nhưng giọng lại rất dịu dàng: “Vậy thì em tự mình kẹp chặt lấy nó, ngoan ngoãn để tôi đi vào trong, lần này bắn bên ngoài được không?”
Sắc mặt cô gái trắng bệch, run rẩy tiếp nhận lấy cái kẹp âm đế kia, nho nhỏ cãi nhau với người đàn ông: “Sẽ… Sẽ chơi hư mất…”
“Sao có thể chứ?” Người đàn ông tàn nhẫn vuốt ve mái tóc dài ướt đẫm nước của cô một cách tàn nhẫn, từ chân tóc đến trước ngực, nhéo nhéo nụ hoa của cô: “Em chính là đồ lẳng lơ, da^ʍ đãиɠ như thế, sao có thể dễ dàng phá hỏng như vậy được?”
Tay anh lại tiếp tục đi xuống dưới, ngón tay quan tâm tách môi âʍ ɦộ của cô ra, để cho bộ phận non nớt đó bị bại lộ dưới mí mắt cô, giọng điệu ra lệnh: “Nhanh một chút.”
Hai tay chống lên phím đàn, phát ra một tiếng chói tai.
Cô cố cắn chặt răng để không phát ra âm thanh, chỉ là vận động từng chút từng chút yếu ớt, lúc cọ xát qua phím đàn, tất cả đều biến thành tiếng đàn tinh tế nhẹ nhàng, giống như tiếng rêи ɾỉ của cô.
Cô gái nhỏ cắn răng, mắt vẫn còn ngấn lệ cầm chiếc kẹp kia lên, eo đau đến mức cong ngược trở lại, ngay cả trên hai đầu vυ" cũng bị kẹp cho dựng đứng lên, eo lại bị người đàn ông ôm lấy, hung hăng ấn trở về.
Sống lưng của cô gái cứng ngắc, nghe anh gằn từng câu từng chữ vô cùng hung bạo: “Không chỉ muốn bắn vào còn muốn lấy đồ chặn lại, còn muốn nhốt em lại ở đây để chơi em, chơi đến lúc em mang thai, để em hoàn toàn biến thành một món đồ chơi.”
Cánh tay nâng lên lại hạ xuống, đánh vào trên phím đàn.
Đầu vυ", âm đế bị kẹp đến xung huyết run lên, vừa tê vừa đau. Người đàn ông nắm lấy cái kẹp kia lắc qua lắc lại, nhất định phải làm cô khóc lên mới chịu buông tay.
Nút nhét hậu môn bên dưới vài lần bị bung ra không kìm lại được, nhưng lại bị hung hăng nhét trở về, lần sau so với lần đầu còn sâu hơn.
Cuối cùng người đàn ông còn ghé sát vào tai cô uy hiếp: “Không ngậm chặt lại nữa sẽ nhét hai cái vào, khiến cho em không chịu được mà rách ra đấy.” Cô gái sợ đến mức run rẩy ngậm chặt cúc huyệt lại, cặp mắt hồng hồng đáng thương nhìn anh.
Huyệt nhỏ của cô bị chơi đến nát ra.
Nộn thịt non mềm bị sưng lên còn ngâm trong nước tinh đậm đặc, từng đợt từng đợt dâm thủy phun ra, bị gậy thịt của người đàn ông chơi đến lên đỉnh mà không hề biết mệt mỏi.
Sau đó lại bị người đàn ông nhấc lên, nâng mông vểnh lên đi vào.
Theo bản năng cô muốn trốn chạy, nhưng gậy thịt lại hung hăng tiến vào dưới thân cô.
Cô hệt như chó mẹ đứng nơi vỉa hè mà làm bậy, rồi cuối cùng lại rơi vào tay người đàn ông này, bị người ta nắm trong lòng bàn tay, rồi lại bị chơi từ đầu cầu đến cuối cầu thang. Cặp đùi thon nhỏ của cô run lên, tay người đàn ông từ phía sau luồn lên trên, lôi kéo hai đầu vυ" cô đến biến dạng, lại lần xuống dưới kéo âm đế cô thêm lần nữa.
Cuối cùng trên ngón tay thon dài của anh dính một ít dâm thủy, lại luồn vào trong miệng của cô.
Cô gái đáng thương cắn lấy ngón tay kia.
Ban đầu là cắn, nhưng cắn càng ác thì phía dưới sẽ bị chơi càng nhanh, nên cô cũng thành cô học trò ngoan, nhẹ nhàng hôn hôn, liếʍ liếʍ ngón tay kia, ngậm ngón tay người đàn ông vào mà mυ"ŧ.
“Thầy à… Thầy à…”
Cô hôn mê, thân thể trước sau đều run lên, thì thào: “Thầy thật tốt, nhẹ thôi, chơi đồ chơi nhỏ nhẹ nhàng thôi mà, phá hỏng rồi thì sẽ không chơi được nữa.”