Cô ngồi ở vị trí ghế sau xe của Tiết Kiệu, bị đè lên và lột quần ra một cách thô bạo.
qυầи ɭóŧ còn mặc trên người, nhưng đó là kiểu quần hở đáy, cởi và không cởi hoàn toàn chẳng khác gì nhau —— là Tiết Kiệu ép cô mặc. Vì vậy, chiều hôm nay cô luôn không dám đi vệ sinh và không dám uống nhiều nước, đôi môi mọng nước nay đã hơi khô lại, mím chặt một cách thảm thương và được thấm ướt bởi nước bọt.
Tuy vậy, cô vẫn muốn đi vệ sinh, vốn dĩ cô định chờ đến giờ tự học buổi tối sẽ đi vệ sinh —— giống như lúc cô nghỉ trưa vậy. Thế nhưng, hiện giờ cô bị Tiết Kiệu đè ở đây, cơn buồn ŧıểυ lập tức xông tới, nước mắt cô tuôn trào, cầm lấy cánh tay Tiết Kiệu trông cực kì đáng thương.
“Đừng, đừng...”
Cô mãi không rút được kinh nghiệm, luôn cầu xin sự thương xót một cách không cần thiết trong những chuyện thế này.
Ngón tay Tiết Kiệu lướt dọc theo rốn thẳng tới trên âm đế, rồi mạnh tay bấm xoa nắn: “Cái gì đừng, tại sao đừng? Bây giờ biết sợ rồi hả?”
Anh vén vạt áo cô lên, tiện tay xé đứt nội y khêu gợi ra và treo hai bên trông rất đáng thương.
Đôi bầu ngực bị nắm chặt, anh vừa lấy ra hai thứ gì đó sáng long lanh.
Cô gái vô cùng sợ hãi trốn trong buồng xe, nhìn anh vê nụ hoa của mình và gắn thứ gì đó lên trên.
“A!”
Nụ hoa đỏ tươi bị một cái kẹp giữ lại, bằng phẳng ngạo nghễ ưỡn lên, phía sau có một chiếc chuông nhỏ màu bạc đang lắc lư, khi nhẹ nhàng run rẩy nó sẽ phát ra âm thanh, phối với tiếng kêu rên quả thật nghe da^ʍ đãиɠ tột cùng.
Cô bật ra tiếng khóc vỡ nát và thút thít xin tha, nhưng hai tay đã bị trói như cầm tù ra sau bằng thắt lưng.
Anh cười khẩy kẹp lên nụ hoa còn lại. Cô vừa đau vừa hưng phấn, vòng eo mảnh mai cong ngược lên, bị anh nắm giữ trong lòng bàn tay mãnh liệt véo bóp, tiếp đó kẹp nhũ cũng bị kéo theo khiến chuông nhỏ kêu lên leng keng không dứt, eo của cô gái ưỡn lên thẳng đứng, bị anh ép đến mức tè ra quần. Cô ŧıểυ ra rất nhiều, suýt nữa đã làm đệm xe ướt sũng, bởi vậy cô bị anh lột quần ra để lau khô chỗ đó.
Cô gái nhỏ thu mình trong góc với hai nụ hoa đang lay động. Cô co chân lại, áo bị vén qua bầu ngực, trên nụ hoa đang ngạo nghễ ưỡn lên là hai chiếc kẹp nhũ đang lắc lư. Bên dưới cô chỉ mặc cái qυầи ɭóŧ hở đáy để lộ khe thịt ướt đẫm đỏ au, một nửa ướt do vừa ŧıểυ, nửa còn lại là do dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra thấm ướt.
Tiếng chuông sau hai đầu núm vυ" liên tục vang lên, kết hợp với tiếng la khóc của cô gái tạo nên sự da^ʍ đãиɠ vô cùng.
“Em không xỏ khuyên tai đúng không?”
Anh mỉm cười nắm lấy vành tai cô, vuốt ve nụ hoa cũng như khẽ xoa nơi đó của cô: “Học sinh ngoan.”
Mắt cô gái sắp thẳng luôn rồi, cô cụp đôi mắt đang rưng rưng khóc đến mức đỏ hoe nhìn anh, sau đó bị anh đè chân rồi đâm vào miệng huyệt.
Trong khoảng thời gian này, chỗ đó gần như bị làʍ t̠ìиɦ mỗi ngày, nhưng mới lần đầu chưa kịp ướt đã bị cắm vào, anh đâm đến mức vòng eo của cô như nhũn ra, toàn thân hỗn độn co rút. Thịt non bên trong chưa kịp chảy ra đủ nước thì dươиɠ ѵậŧ thô to mạnh bạo đã đâm xuyên vào. Cô co lại rất chặt chẽ, nhưng sự thô bạo của anh quả thật quá ghê gớm. Tại chỗ ngồi phía sau, anh đâm mạnh khiến cô gần như muốn lảo đảo, cánh tay bị trói oằn vào tấm kính xe lạnh lẽo, nước mắt cô gái cũng tuôn ra, phần eo cong lên, chỉ có thể ngẩng đầu lên một đáng thương. Cô khóc thét khàn giọng gọi anh: “Thầy ơi, đau ...”
Đau thì sao, đau là đáng.
“Thả lỏng đi.” Anh hung hãn vặn hạt châu. Viên trân châu nho nhỏ đỏ mọng bị vê bóp trong lòng bàn tay, anh ác độc uy hiếp: “Có muốn bị kẹp ở đây luôn không hả?”
Bụng nhỏ của cô phồng lên theo hình dạng của anh, bầu ngực lắc lư qua những động tác cực kì mập mờ này làm chuông phát ra tiếng leng keng.
Ngay cả xe cũng kịch liệt rung lắc theo, Chu Từ tựa nửa người vào cửa xe, tấm lưng trần dán vào kính đằng sau, cô phát ra từng tiếng thở dốc hết sức nặng nề.