“Để tôi đâm vào huyệt nhỏ của em thì tôi sẽ bỏ qua cho em, được không nào?”
Chu Từ run rẩy nhìn anh, răng môi mấp máy, lặng lẽ nói: “Không… Không có… Sẽ mang thai đó.” Tiết Kiệu mỉm cười nhặt quần dài rơi dưới đất của cô lên, ngón tay đưa vào túi, móc ra một chiếc bao cao su mỏng tang.
Giọng nói khách sáo của Quách Diệp vẫn vang lên bên tai, sắc mặt Chu Từ tái nhợt. Cách dây lụa, Tiết Kiệu nhẹ nhàng xoa bóp nụ hoa của cô, hờ hững xé bao cao su ra. Nó lạnh lẽo nhớp nháp rơi lên ngực cô. Chu Từ run lẩy bẩy, ngay sau đó, anh lười nhác chào tạm biệt với Quách Diệp rồi bấm tắt máy điện thoại.
“Bỏ thứ đồ này trong túi, rơi ra bị các bạn học thấy thì sao đây hả?”
Chu Từ rưng rưng nước mắt, ngượng ngùng khép bắp đùi lại thật chặt.
Một lát sau, có người khẽ gõ cửa.
“Thầy Tiết?”
Là giọng của Tần Lạc, rất thấp và chứa đôi chút rụt rè. Tiết Kiệu mỉm cười, thấy Chu Từ sợ hãi, anh cúi người xuống lấy quần áo: “Sợ cậu ta à?”
Anh nhẹ nhàng tháo bỏ cây thước mềm, động tác tập trung như thể đang mở quà tặng. Chu Từ chộp lấy cánh tay anh: “Đừng, thầy ơi, em xin thầy, đừng mà.”
Ngoài cửa, tiếng nói chuyện của Tần Lạc và bạn khác vang lên: “Sao vẫn ở đây thế, không vào học hả?”
“Tôi bận tới đưa bài kiểm tra cho thầy, không biết tại sao thầy không ở đây.”
“Chắc đi ăn rồi? Vào học trước đi.”
Chu Từ giãy giụa một lần cuối cùng: “Thầy ơi, đừng, đừng ở đây được không?”
Anh dạng chân cô ra, ngón tay nghiền vách thịt của cô: “Chu Từ, nghe Tần Lạc nói chuyện làm em thành ra thế này à?” Đầu óc Chu Từ choáng váng không biết anh đang nói gì. Ngón tay ướt dầm dề đầy dâʍ ŧᏂủy̠ hung tợn nhét vào khoang miệng, kẹp lấy đầu lưỡi cô, muốn chính cô phân biệt rõ mùi vị. Chu Từ lắc đầu, nhưng lại bị đè gáy không cho nhúc nhích, cô đạp chân lung tung, lưỡi liếʍ qua đầu ngón tay anh và ăn luôn cả dâʍ ŧᏂủy̠ trên đó, dường như nó cũng biến thành nước chảy xuống đôi mắt đang mông lung đẫm lệ nhìn anh: “Đừng mà… Đừng mà.”
Anh nhìn cô từ trên xuống dưới giữa đống sách, ngón tay tàn nhẫn véo vách thịt, nhào nặn cô thành dáng vẻ hỗn độn.
Chu Từ ướt đẫm, thân dưới đã nhầy nhụa trơn mềm, thế mà lúc cô bất ngờ bị thứ to lớn kia đâm vào thì vẫn thấy đau và căng phồng đến mức khó chịu. Cô chợt phát hiện Tiết Kiệu không đeo bao cao su, gậy thịt tiếp xúc trực tiếp với cô ở cự ly gần. Chu Từ run cầm cập co người lại, ngón tay run run lấy bao cao su đang được anh cầm: “Thầy, thầy, xin thầy mà, ít nhất phải đeo, đeo cái đó... lên đi ạ.”
“Đeo lên làm gì?”
Ngữ điệu anh đầy xấu xa, anh cố ý giơ bao cao su lên thật cao. Cô rướn người với tay lấy, dẫn đến bên dưới đang khảm dươиɠ ѵậŧ nhẹ nhàng lay động, rồi lại ngậm vào một phần, đau đến nỗi cô hét lên một tiếng, sau đó cô đột ngột che miệng lại, nước mắt trào ra. Cô ngập ngừng nói: “Đeo… Đeo lên làm em.”
Anh cố ý lại đâm vào thêm một chút nữa, cả đỉnh đầu cũng được ngậm lấy tại miệng huyệt trắng bệch. Như thể sắp nứt ra, cô gái gắt gao cắn môi không dám hô lên, chân run run, thảm thương thõng người xuống mép ghế sô pha.
Gậy thịt anh dài và thẳng, chỉ có phần đầu hơi vểnh lên, sạch sẽ trắng nhạt, gân xanh trên thân gậy phồng to, phần đuôi thô và nhiều lông, trông như một đám khí nóng đang bốc lên. Chu Từ ngồi dậy, đẩy bao cao su từng chút một tới hết dươиɠ ѵậŧ anh, vừa nhìn anh bằng đôi mắt ửng hồng. Anh sờ lên má cô đầy yêu thương, dịu dàng nói: “Tội nghiệp quá à...”
Một lát sau, anh nhấc chân dài của cô lên rồi đâm thẳng vào hoa huyệt của cô. Thậm chí Chu Từ còn chưa kịp hét lên thì đôi môi đã bị cắn lấy, đè cố định xuống ghế sô pha. Sắc mặt Chu Từ trắng bệch, đốt ngón tay bấm vai anh, hơi thở hòa quyện cùng anh, nghe anh cất giọng vừa nhẹ nhàng vừa lạnh lùng: “Tội nghiệp đến độ khiến người ta muốn chơi cho nát.”