Tô Mạn dường như tò mò về thứ mình đang nắm giữ, bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương vẫn xoa bóp, so với việc Chu Thành Cảnh tự thủ dâm còn mê hồn hơn gấp bội. Hắn cứng đờ người, mặc kệ cô đùa nghịch.
Đạo đức của Chu Thành Cảnh vốn không cao, lại thêm tham lam, rất nhanh hắn muốn nhiều hơn nữa.
Hắn thử dò xét, lại đưa tay sờ ngực Tô Mạn, cô không phản kháng, mơ hồ khẽ rêи ɾỉ trong cổ họng: "Ưm..."
Bàn tay kia liền mạnh bạo hơn một chút, tìm đến cổ áo, luồn vào áo lót tìm đến đầu nhũ, xoay tròn xoa nắn đến khi nó sưng tấy, dựng đứng lên.
Tô Mạn từ nằm nghiêng chuyển sang nằm thẳng, Chu Thành Cảnh áp người lên, ngậm lấy nụ hoa, nhẹ nhàng vuốt ve eo cô. Cô khẽ rêи ɾỉ trong giấc mơ, những âm tiết mềm mại quyến rũ khiến Chu Thành Cảnh ý loạn tình mê.
Bàn tay hắn trượt xuống dưới, luồn vào chiếc quần ngủ mềm mại, luyến tiếc dừng lại giữa hai chân cô một lát, rồi vén qυầи ɭóŧ ra, chạm vào nơi kín đáo đã bắt đầu ướt át.
Hắn không quá lỗ mãng, kiên nhẫn xoa nắn, muốn trước khi ngón tay xâm nhập sẽ khiến nơi đó ướt át hơn nữa.
Nhưng sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở âm vật vô cùng mãnh liệt, Tô Mạn vừa bị chạm vào, thân mình đã run lên một cái, dâm thủy trào ra một dòng lớn.
Cùng lúc đó,
"Ân a ~"
Tô Mạn khẽ kêu lên, mơ màng mở mắt.
Cô nửa tỉnh nửa mơ, cảm giác được có người trên người, theo bản năng nói: "Anh nặng quá, xê ra một chút..."
Chu Thành Cảnh im lặng, không lập tức động đậy.
Tô Mạn dùng tay đẩy đẩy, giọng nũng nịu thúc giục hắn: "Ông xã?"