Vương Lực đã say giấc nồng, tiếng ngáy mỗi lúc một lớn hơn, vọng ra tận phòng khách.
Chu Thành Cảnh mặc kệ anh ta, thẳng hướng chiếc sofa đi tới.
Đêm nay trăng mờ, trong phòng tối đen như mực, Chu Thành Cảnh đứng gần quan sát cũng chỉ thấy lờ mờ dáng người phồng lên đang nằm.
Chiếc sofa nhỏ hẹp, có vẻ nằm không thoải mái. Tô Mạn co ro người lại thành một cục đáng thương, nép sát mép sofa, chỉ cần khẽ động cũng có thể rơi xuống.
Ý nghĩ vừa xuất hiện, ngay lập tức thành sự thật. Tô Mạn khẽ rêи ɾỉ trong miệng, giây tiếp theo liền nghiêng người về phía sàn nhà.
Chu Thành Cảnh mắt nhanh tay lẹ đỡ lấy cô.
Hắn không hiểu: Cô thích gã đàn ông kia ở điểm nào chứ? Vụng về, ích kỷ, hay là chẳng làm nên trò trống gì?
Nhưng rất nhanh, Chu Thành Cảnh chẳng còn tâm trí nào để suy nghĩ những điều đó.
Tô Mạn đang ở trong vòng tay hắn.
Dù chỉ một nửa người còn trên sofa, nhưng hơi thở, sự mềm mại, mùi hương của cô đều rõ ràng truyền đến Chu Thành Cảnh, khiến hắn không khỏi miên man suy nghĩ, cả người nóng bừng.
Hắn không kìm được, vươn tay khẽ chạm vào khuôn mặt trắng nõn của cô.
Cảm giác thật giống như trong tưởng tượng, trơn láng, mịn màng, mềm mại như thạch rau câu. Hắn không nhịn được, bàn tay khẽ vuốt ve, xoa nắn.
Bị làm phiền, Tô Mạn có chút khó chịu, không vui nắm lấy bàn tay kia, giữ chặt trong lòng ngực. Lòng bàn tay hắn áp đúng vị trí bầu ngực đầy đặn của cô.
Trong nhà có người ngoài, cô không cởi áo ngực, nhưng điều đó chẳng hề ảnh hưởng đến xúc cảm, mềm mại như chạm vào mây.
Theo bản năng của đàn ông, Chu Thành Cảnh khẽ khép năm ngón tay, nhẹ nhàng xoa nắn, rồi hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Hắn đã cương cứng.
Do tư thế nằm, thực ra dù lúc này Chu Thành Cảnh có cương cứng đến mức quần tây căng phồng, Tô Mạn cũng không cảm nhận được. Nhưng hắn muốn cô biết, dù chỉ là trong giấc mơ.
Hắn nhẹ nhàng dịch chuyển, đẩy Tô Mạn vào sâu bên trong sofa, hơi nhổm người dậy –
Chạm vào mông quá mạo phạm, Chu Thành Cảnh ghé sát lại, là eo cô.
Thấy không, cả ý nghĩ và thân thể tôi đều mê muội vì em.
Đêm khuya tĩnh mịch, chỉ có tiếng ngáy xa xăm văng vẳng bên tai, lời tỏ tình thầm lặng của Chu Thành Cảnh đương nhiên không nhận được hồi đáp. Nhưng...
Tô Mạn không thoải mái, cựa quậy, xoay tay lại vô tình nắm trúng hạ bộ của hắn.
"Tê..."
Chu Thành Cảnh bất ngờ không kịp phòng bị, hít một hơi thật sâu, vừa đau, lại vừa có cảm giác tê dại khó tả.