Nhiều lần thử sức, nhiều lần trải qua đau đớn, Vân Phong chợt nhận ra, nếu như mạnh mẽ xông phá bích chướng, phản chấn càng lúc sẽ càng lợi hại, đau đớn phải chịu sẽ càng lớn hơn. Nhưng nếu không làm như thế thì phải như thế nào đây, Vân Phong cắn chặt răng suy nghĩ.
Bất chợt trong đầu linh quang chợt lóe, hắn nhớ tới một lần trong rừng sâu Bắc sơn, từng chứng kiến một con linh xà bắt mồi - một con Địa Ngưu da dày thịt béo. Ban đầu, cho dù có tấn công mạnh mẽ như thế nào linh xà cũng không thể phá vỡ được lớp da cứng rắn của Địa ngưu. Cứ tưởng Linh xà sẽ phải bỏ qua cho con mồi lớn, nhưng đến cuối cùng cách thức săn mồi dần dần biến chuyển, không còn cậy mạnh, mà giống như sợi dây thừng siết chặt con trâu to lớn. Từng tư thế của nó cực kì ưu mĩ, nhẹ nhàng mà dứt khoát, âm nhu được sử tới mức tận cùng. Kết quả là Địa ngưu bị linh xà cuốn đến mức đại não nát bét, chết không thể chết hơn.
“Nếu như ta không dùng cứng chọi cứng mà giống như linh xà từ từ cuốn chặt, từ từ mài mòn bích chướng, liệu có thành công được hay không đây.”
Nghĩ là làm, Vân Phong từ từ biến đổi năng lượng, nhẹ nhàng biến nó thành một sợi dây dài liên tục kéo đến bích chướng để mài mòn nó. Bởi vì không bị phản chấn, năng lượng không bị đập vào thành mạch cho nên không gây ra cảm giác đau đớn gì. Nhưng là cho dù vậy, bích chướng vẫn chẳng có một chút nào thay đổi.
Ngay cả Vân Phong cũng không biết chuyện này kéo dài đến bao giờ, cách này liệu có thành công hay không, nhưng hắn Vẫn phải cố gắng thử sức mình.
Chẳng biết trải qua bao lâu và cũng không biết hành động đó đã được lặp đi lặp lại hàng mấy trăm, mấy ngàn lần.
“Rắc . . . bụp . . .”
Bất chợt, Vân Phong nghe được một tiếng rắc rất nhỏ, rồi sau đó là một thứ gì đó trong cơ thể như bị sụp đổ. Những dòng năng lượng kia như ngựa mất kham, không bị bích chướng cản trở, tiếp tục xông phá bừa bãi vào một thông đa͙σ sâu thẳm, tạo ra một cảm giác giống như hồng thủy nhiều lần ập mạnh vào một con đê, khiến cho nó không chịu nổi mà đổ xuống, rồi sau đó thì thủy triều ồ ạt tràn qua thật là thống khoái.
“Thành công rồi.”- Vân Phong mở mắt, tỉnh lại trong minh tưởng, há miệng cười lớn.
Vân Phong vội vã cảm thụ cơ thể mình, bên trong đó, năng lượng sinh ra từ Nhị nguyệt nguyên đan bắt đầu tìm được chỗ trú chân, không còn tản mác trong các tế bào như trước nữa. Nguồn năng lượng đó bắt đầu kéo dài, đi sâu vào thông đa͙σ kinh mạch, lại tiếp tục gặp phải bích chướng thứ hai. Nhưng có kinh nghiệm từ lần đầu tiên, Vân Phong không hề lo lắng. Hắn đã tìm được cách đả thông kinh mạch của chính mình, tuy có khó khăn, lâu một chút nhưng lại rất an toàn, không gây đau đớn gì.
Thấy Vân Phong rốt cục cũng thành công, khóe mắt Hư nhịn không được khẽ co giật vài cái, khuôn mặt căng thẳng thoáng thư giãn một điểm. Vừa rồi nó nhìn Vân Phong quá mức chăm chú, sợ rằng chỉ một chút sai lầm, không kịp ứng cứu Vân Phong sẽ lập tức bị thương. Mà cứ nghĩ tới cảnh ấy, trong lòng Hư lại dậy lên một cảm giác xót xa kì lạ. Nó hít sâu một ngụm không khí thanh tân, nỗ lực muốn cho chính mình bình tĩnh trở lại, nhưng vừa rồi trong lòng lo nghĩ luẩn quẩn, thủy chung khó có thể khiến cho nó hồi phục được vẻ đạm nhiên như lúc trước.
“Bốn tiếng sao, xem ra cũng khá lâu. Từ giờ đến tối, hi vọng đả thông thêm hai yếu huyệt.” – Vân Phong thầm nhủ. Thoáng nghỉ ngơi một chút, hắn lau mồ hôi trên trán, hít thật sâu một hơi rồi cắn răng tiếp tục khống chế năng lượng hướng bích chướng của yếu huyệt thứ hai – Trung Cực.
Hư nhìn Vân Phong chăm chú vào trong tu luyện, bất chợt nhoẻn miệng cười, để lộ ra hàm răng sắc nhọn, trắng bóc. Hư vốn đã là Ma sủng thông linh, biểu hiện tình cảm của nó chẳng khác nào một người bình thường, có vui vẻ, giận hờn, đau đớn. Nếu như Vân Phong coi Hư là bạn, là đối tượng mà hắn cần bảo vệ, giúp đỡ, thì Hư lại coi hắn như người thân duy nhất, muốn che chở cho hắn trên con đường tu luyện. Thời gian gặp nhau tuy ngắn ngủi, nhưng tình nghĩa bên trong của một người, một Ma sủng khó lòng nói hết.
Lúc Vân Phong đang một mình tu luyện, thì bên ngoài Giao Nguyệt trấn 8 người khoác áo bào đen đột nhiên xuất hiện, báo hiệu một cơn sóng ngầm đang chuẩn bị xảy đến. Tám người này khuôn mặt lạnh lùng, trên người tỏa ra khí tức kì lạ mà không một ai dám lại gần. Bọn họ thuê một căn nhà trọ bình thường trong trấn, đồng thời ở lỳ trong đó mấy ngày không ra.
Vân Phong tu luyện thoáng cái đã trôi qua ba ngày.
Sáng sớm, ánh mặt trời rạng rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên mặt của Vân Phong. Hắn xoay người, chậm rãi mở hai mắt ra. Đột nhiên, hắn hét lên một tiếng lớn, tay áo như bị cuồng phong thổi quét, rung lên bần bật. Một tiếng nổ trầm đục theo tiếng hét của Vân Phong bắt đầu thoát ra, vang vọng khắp căn phòng.
“A . . . a . . . a . . .”
Hét một tiếng, Vân Phong thở ra từng ngụm lớn, mồ hôi to bằng hạt đậu vẫn còn đọng lại trên trán, khuôn mặt không hiểu sao mà trở nên tái nhợt.
“Cuối cùng cũng thành công rồi.” – Vân Phong thì thào trong miệng, tuy rằng mệt mỏi nhưng cuối cùng cũng đã thành công đả thông toàn bộ Nhâm mạch. Cửa ải cuối cùng trong Nhâm mạch so với những bích chướng kia hoàn toàn khác xa, không chỉ độ dày tăng lên gấp bội mà năng lượng cần để trùng kích cũng lớn hơn gấp ba, phải mất hơn nửa ngày hắn mới có thể phá tan được cửa ải này.
Khoác áo choàng bông lên người, hắn bước ra khỏi phòng, nhìn những ánh nắng sớm của mùa đông lạnh lẽo, thầm nghĩ tới Đỗ, Tô hai nhà.
“Ta đã vắng mặt mấy ngày rồi, không biết mấy người Hồng Anh, Tô Minh thúc thúc có tiến hành công việc thuận lợi không nữa. Có lẽ cũng nên tìm hiểu tình hình trong trấn, tiện thể ghé qua hầm ngầm một chút.”
Vân Phong nhanh chóng bước ra khỏi nhà.
Đúng như hắn suy đoán từ trước, cuộc chiến giữa hai Ngọc gia và Phong gia càng lúc càng thương vong nhiều. Bên trong Giao nguyệt trấn là cả một mảnh tiêu điều, rất nhiều cửa tiệm bị phá hủy, cũng có rất nhiều dân thường vô tội bị thương vong. Đây chính là cái Vân Phong không muốn nhìn thấy nhất, chuyện này phần nào nguyên do cũng bắt nguồn từ hắn, hiện tại lại ảnh hưởng tới người vô tội. Nhưng cho dù được chọn lại, hắn vẫn sẽ đi con đường này, nếu không, số phận của Hoa Hoa tỷ sẽ chẳng biết đi về đâu. Trước kia, có lẽ hắn sẽ không làm như vậy, nhưng từ khi có song bản tâm, dường như hắn đã ích kỉ hơn, cho dù là chuyện gì điều đầu tiên nghĩ tới chính là huynh đệ, bạn bè, người thân ruột thịt. Điều đó không có nghĩa là hắn là kẻ ác tâm, chỉ là sau khi nghĩ tới người thân, tâm trí hắn mới có thể dành cho người khác.
Vân Phong lấy chính tiền mà lần trước cướp được của Tứ Quỷ, mất cả buổi sáng mới có thể phân phát hết số tiền ấy cho những người bị thương hoặc mất đi gia tài trong cuộc chiến vốn dĩ sẽ không xảy ra.
Đang lúc chuẩn bị đi tới hầm ngầm cạnh Tô gia, phía trước hắn bỗng có vài tiếng cãi nhau om sòm. Hắn nhớ là vừa rồi ở đó có một lão gia bán tò he rất đẹp, hắn còn mua bốn xâu, một xâu để hắn ăn, ba xâu còn lại làm quà cho Hồng Anh, Hoa Hoa và Lạc San nữa.
Tò mò bỗng chốc kéo đến, khiến Vân Phong không rõ mà bước về phương hương ấy. Chỉ thấy lúc này, trước mặt lão gia bán tò he là một đại hán lớn tuổi, râu ria rậm rạp đang cố gắng dành lấy mấy con tò he. Hai người cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, không ai chịu nhường ai.
“Lão già, ngươi bán cho ta, bán cho ta một xâu tò he đi mà.” – Kì lạ ở chỗ, mặc dù to lớn, nhưng đại hán kia lại không hề hống hách, không cậy khỏe mà bắt nạt lão giả. Chỉ liên tục nhõng nhẽo như trẻ con, đòi lấy một xâu tò he cuối cùng trên màn gỗ.
Lão giả lại không muốn bán, cho dù đại hán kia có đưa ra cái giá là một kim tệ cũng chỉ lắc đầu từ chối. Dân chúng xung quanh lấy làm hiếu kì bắt đầu xán lại xem xét, có người chỉ chỉ chỏ chỏ, lấy làm hiếu kì lắm.
“Vị huynh đệ này, thật không phải. Nhưng xâu tò he này ta đã hứa là mang về cho cháu ta rồi. Ta không thể thất hứa với nó được. Hay là thế này đi, sáng mai huynh đệ lại ra đây, ta tặng không cho ngươi được không?” – Lão hán thấy đại hán cũng không có ác ý, liên tục nhún nhường. Thậm chí còn tặng không có hắn một xâu tò he nữa.
“Nhưng ta muốn ăn bây giờ.” – Đại hán nói, khuôn mặt như mếu trông rất buồn cười.
Vân Phong thấy vậy, lắc đầu, hắn có thể nhận ra đại hán này khá ngốc nghếch. Nếu là người khác, có sức mạnh như hắn thì đã động thủ cướp lấy thứ mình thích từ lâu rồi chứ không ở lại đây mà làm trò cười cho thiên hạ.
“Người này thực khờ quá, không hiểu sao lại có thể luyện được ra bản lĩnh như vậy.” – Vân Phong nghĩ thầm trong bụng, bước đến bên đại hán ngốc nghếch.
Hắn lấy ra một xâu tò he của mình, giơ lên cho đại hán kia, nói:
“Này, cho ngươi, đừng vòi vĩnh lão gia gia này nữa.”
Nhìn thấy xâu tò he đẹp đẽ, đôi mắt đại hán sáng lên thấy rõ, nhanh chóng cướp lấy. Nhìn đại hán nghịch ngợm xâu tò he như hài tử nhận được đồ, Vân Phong chợt nở nụ cười vui vẻ, cảm thấy hắn còn giống một ŧıểυ tử hơn cả mình.
Xong đâu đấy, hắn lại tiếp tục bước đi, không còn quan tâm tới chuyện cãi nhau om sòm này nữa. Dân chúng cũng dần dần lục tục tản đi. Nhưng đi được mấy trăm bước, đại hán ngốc đã đứng trước mặt hắn tự bao giờ, cười hì hì:
“ŧıểυ huynh đệ, ngươi còn tò he không, cho ta nữa đi. Tò he lão giả kia làm ăn ngon lắm.”
“Ặc, không còn đâu, đó là xâu cuối cùng của ta rồi.” – Vân Phong nhíu mày, vừa bực vừa buồn cười, nói. Chẳng lẽ người này không biết đủ, đã được thế còn lấn tới. Nhưng nhìn điệu bộ của đại hán này dường như không có ác ý.
“Ngươi nói dối, Tam Đao vừa nhìn thấy ngươi có bốn xâu, ngươi mới chỉ lấy ra một xâu. ŧıểυ tử đừng tưởng Tam Đao ngốc.”