Một thế giới đầy màu sắc hiện ra trước mắt Vân Phong. Thế giới này cực kì nguyên sơ, cực kì bao la, giống như một vũ trụ vậy. Nền của nó toàn là một màu đen tăm tối, điểm xuyết trên đó là từng chấm nhỏ màu sắc khác nhau không ngừng nhảy múa.
Những màu sắc này, có cái khiến Vân Phong cảm thấy thân thuộc, có cái khiến hắn cảm thấy xa lạ. Hắn thử đưa tay ra phía trước, nắm vào một đốm sáng màu đỏ.
Kì lạ thay, khi Vân Phong đưa tay chạm tới, không chỉ có đốm sáng màu đỏ, mà còn có cả những đốm sáng màu xanh lam, màu trắng, màu vàng nhạt, trong suốt bỗng chốc xán lại gần tay hắn. Giống như bàn tay hắn là nam châm, còn những chấm sáng kia là vụn kim loại.
Những đốm sáng chạm được đến tay Vân Phong, bắt đầu từ từ lặn xuống, giống như đá chìm vào trong nước, đi sâu vào lớp da bên trong. Ngay lúc đó, Vân Phong chợt thấy một cảm giác quen thuộc mà mình vẫn thường cảm thụ hằng ngày. Đó là cảm giác bành trướng của tế bào sau khi phục dụng Nhị Nguyệt Nguyên Đan. Mặc dù, cảm giác này rất nhỏ, nhỏ đến mức không đáng kể, nhưng quả nhiên là có tồn tại.
“Đây chính là nguyên tố có trong nguyên khí sao.” – Vân Phong nhìn hàng ngàn hàng vạn đốm sáng sung quanh người, suy đoán. Bất chợt, trong đầu hắn hiện lên một suy nghĩ lớn mật:
“Những nguyên tố này, dường như có thể trực tiếp hấp thu. Nếu ta không thông qua hấp thụ Nguyên khí, mà trực tiếp lấy đi nguyên tố trong thiên địa này thì sao đây. Liệu có thể tăng tốc độ tu luyện không.”
Khi tu luyện, nhân loại phải hấp thu Nguyên khí trong không khí. Bên trong Nguyên khí lại ẩn chứa các nguyên tố bất đồng, mà đối với mỗi cá nhân, chỉ có những nguyên tố phù hợp với thể chất và vô nguyên tố mới là chất dinh dưỡng, có thể hấp thu vào trong Đan điền, hóa thành Nguyên lực. Những nguyên tố không thích hợp sẽ bị đào thải ra bên ngoài.
Người có đơn thuộc tính, quá trình hấp thụ - đào thải chỉ mất 1 lần là thành công, vì bên trong cơ thể họ, chỉ thích hợp cho một loại nguyên tố tồn tại. Tiếp tục như vậy, song nguyên tố, tam nguyên tố thì sẽ mất 2 lần, 3 lần cho một chu trình hấp thu, tốc độ tu luyện sẽ giảm theo cấp số nhân.
Đáng lý ra, Vân Phong là tứ thuộc tính, tốc độ tu luyện bằng một phần bốn tốc độ tu luyện của Đơn thuộc tính. Nhưng theo suy nghĩ của hắn, hấp thu trực tiếp Nguyên tố có trong không khí, chuyển hóa chúng thành Nguyên lực thì sẽ giảm đi quá trình đào thải nguyên tố không thích hợp đi. Như vậy, chẳng phải là thời gian tu luyện thoáng cái đã giảm đi một nửa, tương đương với tốc độ tu luyện tăng gấp đôi, bằng một phần hai tốc độ tu luyện của Đơn thuộc tính.
Càng nghĩ, Vân Phong càng cảm thấy cách này có thể thực hiện được, hơn nữa lại rất an toàn. Nhưng đề phòng bất chắc, hắn vẫn phải hỏi lại Hư một lần xem sao.
Thoát ra khỏi trạng thái minh tưởng, Vân Phong cảm thấy cơ thể mình bỗng nhiên khoan khoái, giống như trải qua một giấc ngủ sâu, mọi mệt mỏi bỗng dưng tan biến đi hết.
“Chẳng trách người ta có thể tu luyện mấy ngày liền không cần ăn uống ngủ nghỉ.” – Vân Phong thầm nghĩ trong lòng, nhưng cũng không có ý định bế quan như mấy lão quái vật. Hắn đang trong độ tuổi lớn, tu vi lại không cao nên không thể ích cốc tu luyện được.
Hư nhìn Vân Phong, thấy ánh mắt sáng như sao của hắn hơi có chút mịt mờ, khó giải, lập tức lên tiếng dò hỏi:
“Thế nào, nhìn ngươi như thế kia chắc là phát hiện được gì rồi chứ ??”
Vân Phong gật đầu, vui vẻ kể ra những thu hoạch sau khi lâm vào minh tưởng:
“Ta đã hiểu cách vận dụng được bản tâm để nhìn nguyên tố thiên địa rồi. Sau này không cần ngươi ta cũng có thể phân biệt được chỗ nào có nguyên tố nồng đậm. Thậm chí chỉ cần tu vi ta cao, song bản tâm mạnh mẽ thì có thể dò tìm nguyên tố ở khoảng cách càng xa.”
Nói đoạn, hắn mỉm cười, nhìn Hư như muốn nhận được một lời khích lệ. Hư cũng không keo kiệt, khen hắn một tràng, rồi cười mỉm, nói về vấn đề chính:
“Tuy thế nhưng vẫn có một chút khó khăn, mông lung đi ??”
“Sao ngươi biết.?”
“Nhìn ánh mắt ngươi là ta đoán được ra ngay. So về ánh mắt nhìn người, ngươi còn chưa bằng ta đâu.” – Hư dương dương tự đắc nói.
“Ừm, đúng là ta có một chút khúc mắc. Vừa rồi khi lâm vào trạng thái vô ngã, minh tưởng, ta có thể tiếp xúc với nguyên tố. Thậm chí có thể để cho Nguyên tố năm loại băng, hỏa, phong, lôi, vô nguyên tố xâm nhập vào trong cơ thể. Lúc đó, ta tự hỏi liệu có thể không cần thông qua nguyên khí mà có thể trực tiếp lấy đi những loại nguyên tố này không?” – Vân Phong ngước nhìn Hư, có chút không chắc chắn hỏi lại.
“Tất nhiên là được. Khi truyền thụ Luyện Tâm Quyết, ta có nói tâm pháp này giúp người tu luyện nhạy cảm với Nguyên tố, tăng cường tốc độ tu luyện chính là mang ý này. Ngươi giảm bớt được quá trình thải loại nguyên tố dư thừa sẽ khiến tốc độ tăng nhanh gấp bội. Nhưng nói cho ngươi biết trước, ưu thế này chỉ tồn tại đến Nguyên tướng. Ngươi bởi vì có Thấu Nhãn Thông cùng song bản tâm mới có thể thấy được Nguyên tố, nhưng đến Nguyên tướng, thần thức của mọi người đã phát triển đến mức cực cao, có thể cảm nhận được Nguyên tố trong thiên địa, không cần phải thông qua Nguyên khí để tu luyện, mà giống như ngươi, trực tiếp nhận lấy Nguyên tố.”
Vân Phong gật đầu, hiểu ra đa͙σ lý trong đó. Đây giống như trong một cuộc chạy đua, Vân Phong sức yếu nên được ăn gian dùng ngựa để phi, nhưng đến một mốc nào đó, tất cả mọi người đều có ngựa, ưu thế của Vân Phong chắc chắn bị mất dần.
“Được đến lúc nào, hay lúc đó. Bây giờ nên đả thông kinh mạch đầu tiên trước đã.”
Vân Phong nói, lấy từ trong túi càn khôn ra bình sứ, đổ ra một viên Nhị Nguyệt Nguyên Đan rồi cho vào miệng. Đồng thời, song song chìm vào trạng thái minh tưởng, vừa dùng nguyên khí từ Nhị Nguyệt Nguyên Đan vừa dùng Thấu Nhãn Thông trộm đi Nguyên tố trong trời đất. Dùng chúng để đả thông yếu huyệt đầu tiên.
Kỳ kinh bát mạch gồm : Nhâm mạch, Đốc mạch, Dương duy mạch, Âm duy mạch, Dương Kiều mạch, Âm Kiều mạch, Xung mạch và Đái mạch. Mỗi kinh mạch bao gồm 24 huyệt đa͙σ, tổng cộng 172 huyệt đa͙σ, tương ứng với 172 quan khẩu cần phải đả thông.
Lần đầu này, Vân Phong bắt đầu từ cửa ải đầu tiên trong cơ thể Nhâm mạch – huyệt Hội Âm.
Nhị Nguyên Nguyệt Đan vừa vào miệng liền lập tức hóa thành một dòng nước ấm và ngọt từ trong cổ của hắn lan xuống tứ chi bách hải, dần dần biến thành năng lượng dồi dào khổng lồ. So ra nhưng đốm Nguyên tố xung quanh đang không ngừng hội tụ, thâm nhập vào cơ thể lại không bằng. Nhưng thịt muỗi vẫn là thịt, tích ŧıểυ thành đại. Sau này, đợi hắn làm quen với cách thức lấy Nguyên tố trực tiếp này, tốc độ sẽ ngày càng nhanh hơn.
Tất cả năng lượng đi vào trong cơ thể Vân Phong, được hắn tụ tập lại thành một đoàn, liên tục áp súc lại. Trong sách vở hắn từng xem qua có nói, đả thông kinh mạch là điều rất khó khăn, cần rất cẩn thận chú ý. Chỉ cần sai một ly là đi một dặm, không cẩn thận một chút là sẽ bị vỡ kinh mạch mà thành phế nhân. Hơn nữa, năng lượng để đả thông kinh mạch càng được áp súc nhiều, càng chất lượng thì khả năng thành công càng lớn.
Đến khi từng tia năng lượng ban đầu như dần dần hóa thành vụ khí đậm đặc, Vân Phong mới di chuyển chúng đến huyệt Hội Âm.
Ở đây, chúng bị một bức tường gọi là bích chướng ngăn cách, mà tầng bích chướng này không hề tầm thường chút nào, nó bền vững vô cùng và lại còn được một phần năng lượng trong người tích tụ từ nhỏ đến lớn bảo hộ. Chính vì vậy, giai đoạn tốt nhất để luyện tập võ công là khi còn bé, lúc đó bích chướng vẫn còn nhỏ và mỏng, dễ dàng đả thông hơn.
Vân Phong dùng thần thức của mình, điều khiển đám năng lượng kia tiến sát lại gần bích chướng, thử trùng kích yếu huyệt.
"Oành!"
Lần đầu va đập, linh hồn Vân Phong tựa như bị một thanh chùy lớn quật trúng, khiến hắn cơ hồ muốn thổ huyết ngay tại chỗ. Bích chướng này rất dày và mềm mại, bao năng lượng va đập vào nó đều bị phản chấn lại như đập vào đám thịt mỡ. Mà năng lượng phản chấn văng ra lại đập vào thành mạch như búa tạ, nên thẳng vào mạch tượng khiến hắn sinh ra cảm giác khó chịu, buồn nôn, đau không muốn sống.
Trên thực tế, không phải nói muốn đả thông kinh mạch là có thể đả thông ngay, một việc như thế này hẳn là phải trả một giá khá đắt mới thành công được. Nếu không phải do năng lượng tinh thuần đánh mạnh vào kinh mạch mà là do nɠɵạı vật, nói không chừng có thể khiến cho người đó trở thành phế nhân, thậm chí cũng có thể bị chết ngay tại đương trường nữa. Vân Phong nhẩm tính, trong nhất thời, bích chướng chưa biến mất ngay được.
Khi các dòng năng lượng chảy tới huyệt Hội Âm, Vân Phong lại điều khiển chúng đánh thẳng vào bích chướng một lần nữa. Lần này thì hậu quả không nhẹ như vừa rồi, trước mắt của hắn bỗng nhiên tối sầm lại, bất cứ vật gì cũng không thể nhìn thấy được. Đầu bỗng nhiên đau như búa bổ, kinh mạch chịu gánh nặng quá lớn lập tức bị nứt vỡ, đau đớn kịch liệt như vậy khiến cho thân thể của Vân Phong đang ngồi minh tưởng không tự chủ được run rẩy, cả gương mặt đỏ bừng bừng, từng hạt mồ hôi to như hạt đậu toát ra.
Bên ngoài cơ thể Vân Phong, Hư lẳng lặng đứng ở một chỗ trên tảng đá lớn, ánh mắt không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào Vân Phong, sừng sững bất động.
Nhưng mà, nếu cẩn thận tỉ mỉ quan sát, lại có thể phát hiện, mỗi khi Vân Phong tỏ ra đau đớn hay biểu hiện khác lạ, ánh mắt nó lóe lên một tia cảm xúc kì lạ. Hàm răng không tự giác bỗng nhiên nghiến chặt, sau một lát, mới hồi phục trở lại.